Đến buổi tối, Vu Tố Phân quay lại với gương mặt rạng rỡ, phấn khởi vô cùng.
Chỉ cần nhìn bộ dáng đó, Vân Hoán Hoán đã đoán được kết quả. Cô hỏi:
“Bán hết rồi ạ?"
"Đúng vậy! Chỉ một buổi trưa đã bán hết sạch! Những khách đến muộn còn đặt cọc trước để giữ hàng. Lúc nãy, chị vừa đi lấy thêm một lô hàng lỗi nữa. Đến cả người quản kho còn ngạc nhiên, thắc mắc hỏi sao chị bán nhanh vậy."
Vu Tố Phân vui như mở cờ trong bụng, một buổi chiều mà đã kiếm được hơn trăm đồng. Trước đó, cô ấy vất vả may quần áo cả tháng cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
Cô ấy vui vẻ chia đôi số tiền, rồi đưa một nửa cho Vân Hoán Hoán.
Sáng mai, cô ấy sẽ đi mua một miếng thịt, về làm cho bọn trẻ một bữa sủi cảo bằng bột mì. Sau đó, mua thêm cho mỗi đứa một bộ quần áo mới, rồi sắm cho thằng lớn một đôi giày thể thao. Bạn bè đứa nào cũng có, chỉ có nó lại không, khổ thân thằng bé, haiz.
Cô ấy còn muốn hầm chút canh bổ cho mẹ chồng và Hoán Hoán uống, để họ mau chóng hồi phục sức khỏe.
Vân Hoán Hoán được chia sáu mươi đồng, lòng vui phơi phới. Đây là một khoản tiền lớn. Phải biết rằng, thời buổi này, lương công nhân bình thường cũng chỉ khoảng ba mươi tám đồng thôi.
Nhưng cô trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chị Phân, làm thế này không phải là cách lâu dài."
Vu Tố Phân ngẩn người: "Ý em là sao?"
Biểu hiện nhanh nhẹn của Vu Tố Phân đã vượt qua “vòng kiểm tra sơ bộ” của Vân Hoán Hoán, vì vậy cô quyết định hợp tác lâu dài.
Nghĩ thế, cô cũng không giấu giếm nữa, bình tĩnh phân tích tình hình.
"Cách làm này không bền. Số lượng hàng ít, lại phụ thuộc vào nguồn cung. Không lâu nữa, người khác cũng sẽ bắt chước kiểu gia công lại quần áo này, chị sẽ không còn hàng để lấy nữa đâu.”
Nhái hàng là chuyện quá dễ dàng!
Như thể bị dội một gáo nước lạnh, niềm vui vừa nhen nhóm đã bị dập tắt, sắc mặt Vu Tố Phân cứng đờ.
"Vậy phải làm sao? Hoán Hoán, em có cách nào hay không?"
Cô ấy vừa nếm được mùi vị kiếm tiền, giờ mà mất đi thì thực sự không cam lòng!
Vân Hoán Hoán trầm ngâm giây lát rồi đề xuất:
“Em có một ý này. Chị hãy nhanh chóng gom toàn bộ số hàng lỗi trong kho đi, phải nhanh tay, làm càng nhanh càng tốt, trước khi người khác để mắt tới"
"Em sẽ thiết kế mẫu chỉnh sửa, chị tìm thêm vài người phụ giúp. Sau đó, để người khác nhập hàng từ chỗ chị, bán ra với số lượng lớn. Tuy lời ít nhưng tốc độ tiêu thụ nhanh, chúng ta sẽ chiếm thị trường trước và kiếm khoản lời đầu tiên.”
"Chúng ta trả công cho thợ theo sản phẩm, chị phải kiểm soát chặt chẽ khâu kiểm định chất lượng."
"Còn về việc lấy hàng, những ai lấy nhiều thì được giá nhập thấp. Chúng ta khuyến khích họ lấy nhiều hàng và cũng cho phép họ đổi hàng. Như vậy, họ sẽ mạnh dạn đầu tư hơn."
"Đợi đến khi những người khác phản ứng lại, chúng ta đã kiếm xong tiền rồi."
Cô nói rất đơn giản, nhưng từng lời từng chữ đều là vàng ngọc, như mở ra một thế giới hoàn toàn mới cho Vu Tố Phân.
Nội tâm Vu Tố Phân chấn động mạnh mẽ: "Nhưng mà, thị trường chỉ có hạn thôi."
"Thành phố bão hòa rồi thì ta về huyện, về trấn, về nông thôn. Chúng ta phải đi vào từng nhà từng người — chỗ nào cũng là cơ hội kinh doanh."
Vân Hoán Hoán cười híp mắt dụ dỗ: "Ai có thể cưỡng lại những bộ quần áo đẹp, hàng ngon giá tốt chứ? Đừng đánh giá thấp lòng yêu cái đẹp của con người. Cơ hội ngay trước mắt, quan trọng là chị có nắm bắt được hay không.”
"Các con của chị có được sống cuộc sống giàu sang sung sướиɠ hay không, đều phụ thuộc vào việc chị có dám mạo hiểm hay không đấy."