“Bí thư chi bộ, sao anh lại thế này? Sao lại không mặc quần áo mà chạy ra ngoài thế?”
“Đúng đó, có phải sáng sớm đã bị mẹ Phú Quý đuổi ra ngoài không? Chuyện gì kỳ lạ vậy?”
“Phụt… Đại Tráng, có phải anh không làm mẹ Phú Quý hài lòng không? Sao ngay cả một bộ quần áo cũng không có mà mặc?”
Mấy bà tám cười rúc rích, ánh mắt đồng loạt liếc xuống bụng Vương Đại Tráng, trong đầu không biết đang tưởng tượng ra chuyện gì.
Vương Đại Tráng tức đến đen mặt, có chút thẹn quá hóa giận, lớn tiếng phản bác: “Các người nói linh tinh cái gì vậy! Nhà tôi bị trộm!”
“Đúng đúng, tên trộm này còn lấy sạch quần áo của anh!”
“Ha ha ha ha…”
Vương Đại Tráng bị chọc tức đến đỏ bừng mặt, bị cả đám đàn bà vây quanh cười nhạo như vậy, sau này còn mặt mũi nào nữa? Bí thư chi bộ như ông ta làm sao còn uy nghiêm trước dân làng đây?
“Không ai muốn đi làm phải không? Thế thì tất cả đều bị trừ nửa ngày công điểm!”
Một bà lão trong thôn không nhịn được lẩm bẩm: “Ôi dào, Đại Tráng, mọi người quan tâm anh thôi, sao lại nổi giận thế? Cả làng này ai chẳng quen ai, làm gì mà lên mặt ghê vậy? Thôi đi, về sau nhà anh ta có chuyện, chúng ta cứ mặc kệ, tránh bị trách móc vô cớ.”
Bà lão này là trưởng bối trong thôn, lại có chút quan hệ xa với nhà Vương Phú Quý, dù không thân thiết lắm nhưng cũng chẳng đến nỗi không thể lên tiếng.
“Nếu bí thư chi bộ đã không cần giúp đỡ, vậy chúng ta giải tán thôi.”
Nghe vậy, những người còn lại cũng lục tục quay đi. Dù sao, chẳng ai muốn vì hóng chuyện mà bị trừ công điểm, nhất là trong thời điểm này, cái ăn còn quan trọng hơn tất cả.
Chỉ là, trong lòng ai cũng nghĩ: Nhà này bị trộm, đến mức ngay cả một bộ quần áo cũng không còn ư? Nếu đúng như vậy, thì chỉ có một khả năng… Nghĩ đến đây, họ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng dường như đã hiểu rõ điều gì đó, rồi vội vã bước đi nhanh hơn.
Vương Đại Tráng nhìn theo bóng dáng đám người đang rời đi, nghiến chặt răng, lửa giận trong lòng không ngừng bùng lên. Bây giờ ai cũng có thể coi thường ông ta sao? Nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, chỉ có thể nhẫn nhịn, nhanh chóng chạy về phía một gia đình không xa.
Lộc Thanh vẫn chưa rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô biết hôm nay chắc chắn sẽ có một trận náo loạn, vì vậy đã dậy từ sớm.
Tuy nhiên, cô không vội rời giường mà trước tiên sắp xếp lại đồ đạc trong không gian. Những thứ linh tinh không đáng giá, cô trực tiếp gạt sang một bên.
Mở cửa hầm ra, lấy hai chiếc rương ra kiểm tra, trong lòng không khỏi vui vẻ. Xem ra Vương Đại Tráng cũng có chút bản lĩnh, có thể thu thập được nhiều món đồ cổ như vậy. Giờ tất cả đều thuộc về cô.
Tiếp tục mở bình gốm ra, bên trong là những xấp tiền giấy được xếp ngay ngắn, kèm theo một số món trang sức bằng vàng và một chiếc đồng hồ nữ. Trong hộp bánh quy cũng có tiền giấy đủ loại mệnh giá, ngoài ra còn có một cuốn sổ.
Lật sổ ra xem, cô lập tức hiểu rõ nội dung bên trong, trong lòng thầm cười lạnh. Đúng là buồn ngủ lại có người đưa gối, bằng chứng đã tới tay rồi còn gì!
Tâm trạng vui vẻ, Lộc Thanh xoay người bước xuống giường. Hôm nay, Tiểu Liễu Thôn nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt.