Vega thở dài, uống nước để nuốt miếng bánh mì đen khô khốc xuống cổ họng.
Nếu loại trừ khả năng trí thông minh của cô có vấn đề thì chuyện này chẳng khác nào một màn đấu đá vụng về trong chốn cung đình. Rõ ràng, cô đã bị gài bẫy.
Mà kẻ đứng sau chuyện này, không cần nói cũng biết là ai.
Có vẻ như, dù có trở thành phù thủy thì vẫn có sự phân cấp cao thấp.
Trong thời đại phong kiến Trung cổ này, giai cấp gần như không thể vượt qua.
Nhưng mà.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Vega đứng dậy.
Cô không thuộc về thời đại này, cô đến từ thế kỷ 21 - nơi có thù tất báo.
Ba ổ khóa lớn được mở ra, ánh trăng nghiêng nghiêng tràn vào, len lỏi khắp nơi.
Euan đứng trước cửa nhìn vị phù thủy gần như hòa lẫn vào màn đêm, nhẹ giọng nói: “Thưa cô Lâm, cô nên bắt đầu công việc rồi.”
Lẽ ra, lần đầu tiên phù thủy đi thu thập nguyên liệu, ít nhất phải có bốn binh lính đi theo giám sát.
Nhưng bây giờ tại chỉ có hai người, còn là hai người đã áp giải cô từ sáng sớm.
Nguyên văn của Hogan là: “Cô ta đang bị xiềng xích có khắc phù văn ức chế ma lực, chẳng khác gì một phụ nữ bình thường cả. Xiềng xích nặng như vậy, cô ta còn chẳng chạy nhanh hơn một con thỏ thì cần gì phải có người giám sát??"
Sau khi chắc chắn rằng không thể tìm được thú vui gì từ người nữ phù thủy này, đội trưởng lập tức mất hết hứng thú.
Gã chỉ cần đảm bảo điều kiện cơ bản nhất: tù nhân lao động không được bỏ trốn.
Người lính canh đi cùng Euan tên là Quinn, họ Evans, là em họ của Euan. Mười năm trước, chính cậu ta đã tự tay giúp chôn cất chú thím của mình.
Cậu ta chỉ mới mười sáu tuổi, gương mặt vẫn còn nét non nớt chưa che giấu được.
Ba người rời khỏi bức tường bao quanh nông trại, chậm rãi di chuyển vào khu rừng.
Những con cú to tròn đứng trên cành cây trừng trừng đôi mắt to tròn. Cú đêm bay lượn trên cao, cất tiếng kêu ma quái.
Đi đường vào ban đêm vốn đã khó khăn, chưa kể hai ngày trước nơi này còn có một trận mưa lớn, đất bùn nhão nhoẹt, tầm nhìn chỉ có thể dựa vào ánh sáng thưa thớt từ đuốc. Độ khó của chuyến đi tăng vọt.
“Nói thật.” Vega nhìn hai binh lính đi trước và sau: “Các cậu không thể tạm thời cởi bỏ xiềng xích của tôi được sao? Dù chỉ là một tay cũng được, ít nhất để tôi có thể chiếu sáng cho chúng ta.”
“Quý cô, mặc dù tôi và anh trai đều rất thông cảm cho ngài.” Quinn bĩu môi trợn mắt: “Nhưng ngài cũng đừng coi tôi là kẻ ngốc được không?”
Thôi được rồi. Vega quay đầu đi. Cô biết chuyện này sẽ không dễ dàng như thế.
Họ đi về phía đông bắc, dọc theo một con đường mòn mà quản gia của Công tước Walter đã chỉ hướng cho họ, dù chỉ là phương hướng đại khái.
Dù sao thì củ cải ánh trăng chỉ nở hoa và kết trái vào những thời điểm đặc biệt trong đêm. Mặc dù thuộc hạ của Công tước đã phát hiện dấu hiệu của thực vật ma lực trong khu rừng này nhưng không thể xác định được vị trí chính xác nên lần đầu tiên chỉ có thể để họ tự đi tìm.
Bọn họ xuất phát khi trời vừa chập choạng tối, bây giờ, những ngôi sao đã sáng rực trên đỉnh đầu.
“Ở đó kìa.” Đột nhiên, Euan dừng lại, chỉ về vách đá phía trước.
Không, không phải một vách đá mà chính xác hơn là một hang động bị đá vụn và bụi rậm ngụy trang.
Hang động đầy rêu xanh, hơi nước ẩm ướt đọng lại trên vách đá, trên vách còn có một con rết bò ngang qua.
Vega chật vật băng qua hang động, và rồi, cô nhìn thấy những đốm sáng nhỏ lay động khắp nơi.
Đó chính là hoa của củ cải ánh trăng.
Đây là một loại thực vật ma lực có hoa và quả xuất hiện cùng lúc. Những bông hoa của củ cải ánh trăng sẽ phát ra ánh sáng dịu nhẹ khi được ánh trăng chiếu vào, là nguyên liệu quan trọng để chế tạo dược phẩm làm đẹp (vô cùng được săn đón bởi các quý bà).
Quả màu tím đỏ mà chúng kết ra không chỉ có độ ngọt cực cao có thể luyện chế thành đường chứa ma lực mà chúng còn là một trong những nguyên liệu để điều chế dược phẩm chữa trị.
Bây giờ, cả ngọn đồi tràn ngập hoa ánh trăng. Vega đứng giữa chúng như thể đang lạc trong một biển đom đóm, cũng giống như đang bước đi trên bầu trời đầy sao.
Gió thổi qua, những đóa hoa ánh trăng khẽ nghiêng mình, tựa như một giấc mơ.
[Khi hoa ma thuật nở rộ.], cô bỗng nhớ tới câu nói này.
Hoa ma thuật, là đang nói hoa ánh trăng sao?
Euan xách một chiếc giỏ mây bước đến, bên trong đặt một chiếc xẻng sắt nhỏ: “Ngài có thể bắt đầu rồi.”
Vega nhận lấy, ngồi xổm xuống và bắt tay vào công việc.
Cô phải vô cùng cẩn thận, bởi vì củ cải ánh trăng rất nhát gan và nhạy cảm. Nếu chạm vào thân hay lá của nó, cả cây sẽ lập tức co rút xuống đất, dù có đào thế nào cũng không tìm ra được.
Nếu chẳng may làm tổn hại đến quả hoặc rễ, hậu quả còn tệ hơn - cả khu vực củ cải ánh trắng rộng lớn quanh đây sẽ đột ngột biến mất hết.
Và khi đã biến mất, có thể cả tháng trời chúng sẽ không xuất hiện lại.
Bề ngoài là củ cải ánh trăng nhưng tâm hồn lại là cây mắc cỡ à?