Hắn trông như bị xiềng xích giam cầm. Chiếc đuôi cá của người ấy bị xích sắt đâm xuyên qua, máu đỏ tươi loang ra, nhuộm hồng cả mặt nước bên dưới.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Ôn Bắc Mạt còn chưa kịp hiểu rõ tình huống, cảnh vật trước mắt bỗng dần tối sầm lại.
Lần nữa mở mắt, cô phát hiện mình đã quay về khoang chân không.
Ý thức trở lại đầu tiên, nhưng ngay lập tức, Ôn Bắc Mạt cảm nhận cơ thể có điều gì đó không ổn.
Cô cúi đầu nhìn xuống tay mình.
Dưới lớp đồng phục học viện, đôi bàn tay mảnh khảnh của cô lúc này đang nổi lên những đường gân xanh, như thể có thứ gì đó đang len lỏi bên trong.
Hai chân cô cũng có chút vô lực, mềm nhũn một cách kỳ lạ.
Không để lộ bất cứ phản ứng gì, Ôn Bắc Mạt lặng lẽ xoay cổ chân, thử vận động một chút.
Cùng lúc đó, giọng nói máy móc từ hệ thống vang lên: Ôn Bắc Mạt.
Giới tính thứ hai: Alpha.
Tinh thần thể: Không.
Tinh thần lực: B cấp (dự đoán).
Thiên phú dự đoán: Không.
Nghe báo cáo kiểm tra, động tác của Ôn Bắc Mạt hơi khựng lại.
Cô ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn bên trong khoang chân không.
Tên cô xuất hiện trên bảng kết quả.
Cô không nghe lầm.
Kết quả kiểm tra xác nhận giới tính thứ hai của cô là Alpha.
Alpha?
Nhưng kiếp trước, cô rõ ràng chỉ là một Beta. Sao bây giờ lại biến thành Alpha?
Đầu cô vẫn còn đau âm ỉ, và hình ảnh cuối cùng của kiếp trước vẫn lởn vởn trong tâm trí — nửa thân dưới của cô mọc ra những xúc tu đỏ đen.
Tại sao khi kiểm tra tinh thần lực, cơ thể cô lại có phản ứng kỳ lạ như vậy?
Một ý nghĩ không hay chợt lóe lên trong đầu.
Chẳng lẽ, trong kiếp trước, thứ ô nhiễm sống ký sinh trong cơ thể cô cũng đã trọng sinh cùng cô, và bây giờ đang dần dần ảnh hưởng đến thể chất của cô?
Ôn Bắc Mạt hạ mắt nhìn xuống tay mình.
Làn da cô tái nhợt, thoạt nhìn không có gì bất thường.
Nhưng khi cô siết chặt nắm tay, những đường gân trên cổ tay nhô lên. Ẩn sâu bên dưới lớp da, một mạch máu đỏ sẫm không thuộc về con người dường như đang khẽ co giật.
“...”
Sắc mặt Ôn Bắc Mạt không thay đổi.
Cô cố giữ bình tĩnh, bước ra khỏi khoang chân không.
Ở nơi này có quá nhiều thiên phú giả. Nếu bị giáo viên phát hiện cô bị ô nhiễm, có lẽ cô sẽ bị xử bắn ngay tại chỗ, hoặc tệ hơn là bị giam giữ suốt đời.
Kiếp này, cô tuyệt đối không thể mạo hiểm.
Cô cụp mắt, che giấu cảm xúc trong đáy mắt.
Theo đúng trình tự, cô đưa bản báo cáo kiểm tra của mình cho giáo viên.
Trong lúc họ xem xét, cô cảm thấy căng thẳng.
Cô không biết liệu có để lộ sơ hở nào không, cũng không biết thứ sống ký sinh trong cơ thể cô có bị phát hiện hay không.
Nếu thật sự bị kiểm tra ra... thì cô nên làm gì?
Thời gian trôi qua từng giây, từng phút.
Hai phút sau, cô nghe thấy một giọng nói:
“Có thể đi.”
Căng thẳng trong lòng cô chợt giãn ra.
Ôn Bắc Mạt cúi đầu cảm ơn giáo viên, nhận lại báo cáo rồi xoay người rời đi.
Nhưng đúng lúc này...Vị giáo viên già đeo kính, từ đầu đến giờ vẫn chưa nói gì, bỗng chậm rãi lên tiếng:
“Học sinh này, em khoan hãy đi.”
“Tôi cho rằng, em cần kiểm tra tinh thần lực một lần nữa.”