Việc kiểm tra vẫn tiếp tục. Người tiếp theo bước lên là một nữ sinh. Cô ấy phân hóa thành Omega với tinh thần thể là Bản Lam Căn, tinh thần lực cấp F, và thức tỉnh thiên phú thuộc hệ chữa trị.
Dù tinh thần lực không cao, nhưng thiên phú chữa lành lại cực kỳ thực dụng. Các giáo viên đều tỏ ra vui mừng với kết quả này.
“Người tiếp theo là cậu đấy.” Dụ Đầu vừa nói xong, Ôn Bắc Mạt đã nghe thấy tên mình được giáo viên gọi lên.
Dụ Đầu cổ vũ: “Cố lên cố lên!”
Ôn Bắc Mạt cười nhẹ: “Tớ đi đây.”
---
Dưới sự hướng dẫn của giáo viên, Ôn Bắc Mạt mặc xong trang bị kiểm tra rồi bước vào khoang chân không.
Không khí bên trong hơi lạnh, khiến cô bất giác rùng mình.
Trước khi cửa khoang đóng lại, giọng nói của giáo viên vang lên từ bên ngoài:
“Trong quá trình kiểm tra có thể sẽ có chút khó chịu, em đừng quá căng thẳng.”
Ôn Bắc Mạt gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Bên trong khoang vô cùng yên tĩnh.
Cô nhắm mắt lại theo hướng dẫn của hệ thống, cố gắng thả lỏng tinh thần.
Kiểu kiểm tra tinh thần lực này, kiếp trước cô đã trải qua nhiều lần. Nó không có cảm giác gì đặc biệt, thường chỉ mất khoảng hai đến ba phút là kết thúc.
Cô nghĩ vậy… nhưng đột nhiên cảm thấy đầu mình bắt đầu đau nhói.
Khi mở mắt ra, cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Cô đang ở… bờ biển?
Hơn nữa, cơ thể cô đang lơ lửng trong không trung, có thể di chuyển một cách tự do.
Cúi đầu xuống, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là — xúc tu.
Những chiếc xúc tu này trông giống hệt như trước khi cô chết ở kiếp trước...Cô lại biến thành hình thái dị hóa sao?
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Ôn Bắc Mạt nhìn xuống mặt biển.
Nước biển xanh thẳm giờ đây đã chuyển thành một màu đen sẫm, như thể bị thứ gì đó ô nhiễm. Trôi dạt trên bờ là vô số rác thải đại dương.
Xa xa, gần một hòn đảo nhỏ, những chiếc bong bóng khí không ngừng nổi lên mặt nước, từng đám bọt biển sắc màu bị gió cuốn bay tán loạn.
Ôn Bắc Mạt dùng xúc tu chọc vỡ một bong bóng. Một mùi hương ngọt ngào lan tỏa — mùi nho?
Cô ngẩng đầu nhìn về phía hòn đảo nhỏ. Có lẽ do ảnh hưởng của hình thái quái vật, thị lực của cô bây giờ tốt hơn trước rất nhiều.
Hòn đảo trông khá hoang vu, xung quanh toàn là đá ngầm, không có gì đặc biệt.
Cô định thu hồi ánh mắt thì bỗng nhiên có thứ gì đó thu hút sự chú ý của mình.
Khoan đã… trên đảo có người?
Ôn Bắc Mạt nheo mắt nhìn kỹ hơn.
Thứ cô thấy không phải là con người.
Mà là… một chiếc đuôi cá màu bạc.
Dưới ánh mặt trời, chiếc đuôi cá phản chiếu ánh sáng xanh lục nhàn nhạt, lấp lánh như một viên ngọc quý.
Không phải người.
Là nhân ngư!
Ôn Bắc Mạt muốn tiến lại gần, nhưng dường như có một bức tường vô hình ngăn cách cô.
Dù không thể đến gần, cô vẫn có thể nhìn rõ phần thân trên của nhân ngư kia…