Trở về sau một ngày bận rộn, bạn cùng phòng Từ Manh cũng về rồi.
Ký túc xá ở bốn người, một người là dân địa phương, thường xuyên không ở phòng, cô gái còn lại gần như ngâm mình trong thư viện, tính cách lầm lì, chỉ quay về ngủ mà thôi.
Người còn lại tên là Từ Manh, là người ở thành phố N bên cạnh, điều kiện gia đình rất tốt, là một cô gái giàu có xinh đẹp trắng trẻo. Tính cách của Từ Manh phóng khoáng, lúc vừa mới vào đại học, cô ấy suốt ngày dẫn Tô Hiểu đi chơi, tình cảm giữa hai người rất tốt.
Tô Hiểu quay về ký túc xá, Từ Manh đang tẩy trang, nhìn thấy Tô Hiểu về thì cô ấy xoay người, ngạc nhiên nhìn cô.
“Hiểu Hiểu, tớ còn cảm thấy kỳ lạ khi thấy vali của cậu, gửi tin nhắn cho cậu nhưng cậu không trả lời, chẳng phải cậu đi nghỉ hè với người mẹ nhặt kia rồi sao?”
Từ Manh còn chưa nói xong đã nhìn thấy sắc mặt của Tô Hiểu không bình thường: “Cậu sao vậy?”
Tô Hiểu đi làm cả ngày nên vô cùng mệt mỏi, cô dựa vào khung cửa, lười nhác nhìn cô ấy: “Có nước uống không?”
Từ Manh đưa một chai nước khoáng cho cô, Tô Hiểu nhận lấy, một tay mở nắp chai, uống ừng ực hết sạch.
Từ Manh thấy vậy thì ỉu xìu nói: “Cậu sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi? Có phải em gái nhặt kia của cậu gây khó dễ với cậu rồi không?”
Tô Hiểu cụp mắt, kể ngắn gọn câu chuyện.
Từ Manh nghe xong, suýt thì mắng chửi.
“Người phụ nữ này chính là một đứa giả nai, chẳng phải do cô ta trông thấy cậu xinh đẹp hơn, sợ cậu cướp mất bạn trai của cô ta nên mới nghĩ cách đuổi cậu đi à!”
Tô Hiểu chậm rãi lắc đầu: “Tớ không hề quan tâm cô ta nghĩ như thế nào, người tớ quan tâm là mẹ...” Tô Hiểu cúi đầu, giọng điệu vô cùng hụt hẫng, cuối cùng cô ngồi xổm xuống, vùi mặt vào trong đầu gối.
“Manh Manh, tớ luôn cho rằng trên đời này không có người mẹ nào có thể vứt bỏ con cái của mình, tớ nhìn thấy mẹ cậu tỉ mỉ trải giường cho cậu, giúp cậu xếp quần áo, tớ nghĩ các bà mẹ chắc đều là như vậy. Nhưng khổ nỗi bà ấy không phải...”
Từ Manh cũng rõ tình hình trong nhà Tô Hiểu, cô ấy ôm lấy Tô Hiểu, im lặng hồi lâu, cuối cùng an ủi.
“Hiểu Hiểu, người không quan tâm cậu, cậu cũng không cần thiết phải để bà ấy trong lòng. Tin tớ đi, cậu sẽ có được hạnh phúc thuộc về mình...”
Tô Hiểu bật cười, không nói gì thêm nữa.
Hai ngày nữa là bắt đầu vào năm ba, mọi người bận rộn chọn môn học, bảng xếp hạng tích điểm tín chỉ của học kỳ trước cũng đã có, Tô Hiểu lại giành được top một trong khoa, nhận được tiền học bổng hạng nhất.
Mà bởi vì học kỳ trước cô hoạt động ở ban quan hệ đối ngoại của câu lạc bộ vô cùng xuất sắc nên cô chuẩn bị nộp đơn xin tiền học bổng quốc gia.
Tô Hiểu đang điền đơn trong máy tính.
“À Hiểu Hiểu, cậu thật sự muốn từ bỏ bầu cử ở bộ quan hệ đối ngoại thật à?” Từ Manh đi tới, miệng ngậm kẹo mυ'ŧ, ngồi vào bàn cô.
Tô Hiểu dừng tay, giữa hàng lông mày lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Không, mắc gì chứ? Nếu bà ấy đã lựa chọn cuộc sống như vậy thì bà ấy nên gánh lấy hậu quả, dựa vào đâu mà tớ phải từ bỏ giấc mơ của mình chỉ vì quan tâm đến bà ấy.”
“Vậy là đúng rồi!” Từ Manh vỗ vai cô.
“Tớ chỉ sợ cậu mềm lòng, cậu nhường một lần thì sẽ có lần thứ hai, đối phương nhất định sẽ được nước lấn tới!”
Khi Tô Hiểu còn định nói gì đó, lúc này điện thoại vang lên, là số điện thoại bàn nhà thím Lưu bên cạnh nhà ở dưới quê. Tim Tô Hiểu thắt lại, chỉ sợ bà nội xảy ra chuyện gì nên vội vàng nghe máy.
“Bà nội!”
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười ha ha của bà nội.
“Hiểu Hiểu, vẫn chưa ngủ hả?”
“Chưa ạ, mới bảy giờ hơn thôi. Bà nội, có chuyện gì sao ạ?” Nghe thấy giọng điệu thoải mái của bà nội, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Ha ha, không có chuyện gì khác, chỉ là chuyện tuần trước bà nói với cháu, cháu suy nghĩ thế nào rồi? Hôm nay người ta lại gọi điện tới, bà đã đưa số điện thoại của cháu cho họ rồi.”
Nghe tới đây, Tô Hiểu chau mày.
Bà nội ở đầu dây bên kia cũng ổn định lại giọng nói.
“Hiểu Hiểu, bà lớn tuổi rồi, không biết còn sống được bao lâu, thứ duy nhất bà không yên tâm chính là cháu. Nếu như cháu có thể tìm được một gia đình tốt để nương tựa, bà chết cũng nhắm mắt...”
“Bà nội, bà đừng nói như vậy!” Tô Hiểu căng thẳng.
“Vậy cháu đồng ý với bà đi gặp mặt một lần được không?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói cầu xin của bà nội.
Tô Hiểu hít một hơi sâu, cuối cùng bất lực nói: “Vâng, cháu biết rồi...”
“Ha ha, vậy giờ bà đi nói cho người ta biết...” Bà nội vui mừng tắt máy.
Tô Hiểu cúp máy thì ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại.
Ông nội của Tô Hiểu là đội trưởng một tiểu đội trong thời kỳ kháng Mỹ giúp Triều Tiên, chiến tích vô cùng xuất sắc, có rất nhiều anh em cùng vào sinh ra tử.
Sau khi ông nội qua đời, nhà nước đã phát một khoản tiền cứu trợ dày cộm, chú hai cầm khoản tiền này bỏ đi, rồi không còn quay về nữa.
Còn bố của Tô Hiểu, ông ta thích uống rượu cờ bạc, sau này bị xe đâm chết, tiền bồi thường của người gây tai nạn cũng chỉ đủ để trả cho chủ nợ.
Bao nhiêu năm nay, luôn có một số chiến hữu của ông nội tìm đến cảm ơn ông ấy.
Cách đây không lâu, bà nội gọi điện tới nói có một ông cụ tự xưng là người được ông nội cứu mạng, ông nội mất đi một cánh tay là vì cứu ông ấy.
Ông cụ đó nói tới ông nội thì nước mắt giàn giụa, vô cùng cảm kích, không những đưa một số tiền cho bà nội chữa bệnh, mà còn đề xuất để cô gả cho cháu nội duy nhất của mình, tiếp tục tình nghĩa hai đời.
Bà nội vô cùng cảm kích, đã nói chuyện này cho cô biết.
Tô Hiểu cảm thấy rất vô lý, hiện giờ đã là thời đại nào rồi còn chơi trò này.
Phản ứng đầu tiên của cô là từ chối.
Nhưng cô thấy bà nội rất kiên trì, Tô Hiểu nghĩ, hay là gặp một lần, coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Bà nội đã nói cách liên hệ của cô cho đối phương biết, chờ đối phương liên lạc với cô là được.
Kết quả, cô đợi ba ngày liên tiếp vẫn không có bất cứ tin tức nào của đối phương.
Tô Hiểu cũng không để tâm đến chuyện này, cô nghĩ chắc ông nội của đối phương nổi hứng, mà chàng trai kia chắc chắn cũng không bằng lòng, tốt nhất là cứ trôi qua như vậy mới tốt.
Mà vào buổi trưa ngày bầu cử bộ trưởng, Tô Hiểu lại nhận được điện thoại của bà nội.
“Hiểu Hiểu, chàng trai kia kết bạn Wechat với cháu rồi, sao cháu không chấp nhận vậy?”
“Hả? Cháu không biết, cháu không để ý...”
Tô Hiểu lập tức mở Wechat ra xem, phát hiện ba ngày trước có một lời mời kết bạn ở bên trong, nhưng vì quá bận rộn lên đã bị cô ngó lơ.
Avatar của đối phương là một chữ “Trình”, Tô Hiểu lập tức nhấn chấp nhận kết bạn.
“Bà nội, cháu đã thêm anh ấy rồi ạ.”
“Được, vậy thì tốt, mau gửi tin nhắn xin lỗi người ta đi...” Bà nội cười không khép nổi miệng.
Tô Hiểu nhanh chóng đồng ý, nhưng nháy mắt đã quên mất chuyện này.
Buổi chiều chính là lúc diễn ra diễn thuyết bầu cử.