Còn cơm tôi mang là do con gái tôi nấu. Con bé sợ tôi phải về nhà nấu cơm giữa trưa dễ bị cảm nắng, nên đã tự học nấu ăn, tình nguyện nấu cho tôi. Con bé muốn tôi ăn, thì tôi sẽ ăn. Đó là tình yêu của con gái dành cho mẹ!"
Lời vừa dứt, sắc mặt Lý Lan Hương thay đổi liên tục như bị lột trần giữa đám đông, há miệng mãi không nói được câu nào.
Mọi người xung quanh nghe vậy thì vô cùng hả dạ, rối rít đến an ủi Tôn Hồng Mai.
"Hồng Mai, bà đúng là có phúc, con gái biết nấu cơm cho mẹ rồi. Con gái tôi, về nhà mà trong ấm còn nước là may lắm!"
"Đúng đấy! Hồng Mai à, trước không dám nói, sợ cô buồn. Giờ thì tôi muốn nói, chuyện gì cũng phải nhìn về phía trước. Con cái lớn rồi, tự biết ai đúng ai sai. Cô chỉ cần chăm sóc con gái thật tốt, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Phải đấy, cố lên nhé!"
...
Tôn Hồng Mai gật đầu cảm ơn từng người. Cả nhóm cùng kéo nhau đến nhà ăn, không ai buồn để tâm đến Lý Lan Hương nữa.
Họ ngồi quanh nhau, ai nấy đều nhao nhao đòi xem hộp cơm của Tôn Hồng Mai.
Tôn Hồng Mai bất lực nhìn mọi người:
"Nói trước nha, lát nữa có người nuốt không trôi cơm cũng đừng trách tôi."
Lâm Quế Chi liền phản pháo:
"Này này, lúc nãy còn bảo là tình yêu của con gái, giờ lại bảo tụi tôi nhìn xong không nuốt nổi, bộ con gái cậu lạ lắm hả!"
Tôn Hồng Mai biết có giải thích cũng vô ích, đành mở hộp cơm ra trước mặt mọi người.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mùi dầu ớt đỏ nồng nàn lan tỏa khắp căn phòng, trước tiên là bàn của họ, sau đó lan sang hai ba bàn xung quanh… Ai nấy đều ngửi thấy hương thơm cay nồng, cực kỳ hấp dẫn.
“Trời ơi, Hồng Mai, đây là con gái cậu làm thật à? Sao mà thơm thế này!” Lâm Quế Chi không tin nổi, cứ hít tới hít lui. Bà ấy còn cố ý lấy thêm một món, định chia sẻ với Tôn Hồng Mai, nhưng nhìn sang phần mì lạnh mát lạnh của Tôn Hồng Mai, rồi lại ngó về phần cơm của mình, bà ấy bỗng hiểu ra câu nói ban nãy của Tôn Hồng Mai: "Đến cơm cũng nuốt không trôi", hoàn toàn chính xác.
Không chỉ thơm nức mũi, mà ngay cả hình thức cũng ăn đứt mấy món cơm tập thể mà họ thường ăn. Nhìn những sợi dưa leo tươi xanh, giá đỗ trắng ngần, thêm mấy hạt đậu phộng rang vàng giòn… Món này mà bảo vừa mới làm xong, bà ấy tin ngay tức khắc.
“Hồng Mai, tôi muốn…”
Tôn Hồng Mai vội lắc đầu: “Không, cậu không muốn đâu.”
Bà biết trước lúc mở hộp cơm sẽ gây chú ý, nhưng không ngờ món mì lại có phần trình bày bắt mắt đến thế.
“Ai thế nhỉ, cơm ai mà thơm dữ vậy?” Có người không nhịn được, tay vẫn cầm đũa, đứng dậy ngó nghiêng khắp nơi.
“Đúng đó, thơm quá đi mất, lấy từ cửa sổ nào vậy?” Họ ngó quanh, không ai biết được món ăn đến từ đâu.
Cuối cùng, tất cả đều vây quanh bàn của Tôn Hồng Mai, tò mò hỏi về hộp cơm.
“Con gái tôi làm đó.”
“Đúng là thơm thật.”
“Chỉ có một phần thôi, không có dư đâu.”
Lý Lan Hương vừa bước vào nhà ăn, thấy mọi người túm tụm quanh một bàn, bản tính tò mò trỗi dậy, cơm còn chưa kịp lấy đã vội chen tới xem.
“Con gái của Tôn Hồng Mai giỏi thật, một phần mì trộn mát lạnh đơn giản mà làm ra thơm lừng thế kia, chắc chắn ngon lắm.”
Lại là Tôn Hồng Mai. Lý Lan Hương rướn người nhìn vào bên trong, thấy Hồng Mai là sắc mặt lập tức đổi ngay, toan quay người rời đi. Nhưng quá vội vàng, bà ta đυ.ng ngay vào một người đàn ông to con cũng đang định chen vào xem. Kết quả là chân bà ta bị giẫm mạnh một cái.
Cơn đau khiến bà ta hét toáng lên.
Tiếng hét lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Lâm Quế Chi thấy Lý Lan Hương bị giẫm, không kìm được niềm vui trong lòng.
Cho đáng đời, ai bảo lúc nãy còn cười nhạo Tôn Hồng Mai. Báo ứng đến sớm ghê!
Những người từng có mâu thuẫn với Lý Lan Hương cũng đều nghĩ vậy, nên không ai buồn đỡ bà ta. Bà ta chỉ đứng được bằng một chân, loạng choạng rồi ngã phịch xuống đất.
Căn-tin giờ ăn đông nghịt người, sự việc này chẳng khác nào mất mặt trước nửa nhà máy. Lý Lan Hương lườm người đàn ông vừa giẫm vào mình, không buồn ăn nữa, khập khiễng bước ra khỏi nhà ăn.