“Không tin thì thử đi.”
Hạ Quất có hơi do dự, nhưng cô biết, trong một thế giới đầy rẫy xác sống, trốn tránh mãi cũng không phải cách.
Cô cẩn thận bước từng bước nhỏ, dần rời xa Thương Lục.
Ở cạnh người đàn ông này có thể tránh bị xác sống tấn công, nhưng bù lại, cô có thể bị anh quăng vào chúng bất cứ lúc nào.
Còn lựa chọn nào tốt hơn không?
Cô nín thở, căng thẳng nhìn nữ xác sống trước mặt. Nếu thật sự có thể miễn nhiễm với xác sống khi biến thành mèo, thì ít nhất, cô cũng có khả năng tự bảo vệ bản thân.
Thương Lục quan sát từng bước đi của cô. Đôi tay anh khẽ động đậy, ánh mắt trầm xuống, không biết đang nghĩ gì.
Hạ Quất đứng trước nữ xác sống, ngước đầu lên, sẵn sàng bỏ chạy ngay khi tình huống xấu xảy ra. Nhưng nữ xác sống hoàn toàn không để ý đến cô, chỉ tiếp tục bước đi.
Cô thở phào, mặt mày trở nên rạng rỡ.
Cô khéo léo né bước chân của nữ xác sống, quay đầu nhìn về phía Thương Lục. Quả nhiên, anh không hề nói dối.
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, người đàn ông kỳ lạ này đã liên tục phá vỡ nhận thức của cô về thế giới này.
Thương Lục chậm rãi bước đến, rút một sợi dây da từ giá hàng bên cạnh, trói chặt nữ xác sống vào kệ hàng cố định trên tường. Sau khi kéo mạnh vài cái để kiểm tra độ chắc chắn, anh giật lấy tấm rèm thử đồ, quăng lên đầu Hạ Quất.
“Khoác vào, biến lại xem.”
Hạ Quất chợt hiểu ra mục đích của anh. Cô cắn lấy mép rèm, kéo lê vài bước, tạo khoảng cách an toàn với nữ xác sống bị trói, sau đó dùng chân trước túm lấy vải, quấn quanh cổ.
Ngay lập tức, bóng dáng con mèo nhỏ biến mất, thay vào đó là một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài buông rối.
Ngay khoảnh khắc đó, nữ xác sống bỗng trở nên điên loạn, điên cuồng gầm rú, cố gắng lao về phía Hạ Quất. Kệ hàng rung lên dữ dội, nhưng dù giãy giụa thế nào, nó vẫn không thể thoát ra.
Bên ngoài cửa hàng, những con xác sống khác bị âm thanh thu hút, lục tục kéo đến.
Hạ Quất lập tức biến lại hình dạng mèo.
Nữ xác sống đang phát điên bỗng dừng lại, đám xác sống bên ngoài cũng gầm gừ tản ra.
Cô ngồi xổm trên đất, vểnh tai, khẽ thở dài như một con người.
Thương Lục bước đến, cúi xuống ôm cô lên, nhẹ nhàng gãi gãi cằm cô, sau đó nhìn vào dãy quần áo phía sau: “Chọn đồ đi.”
Một cửa hàng thời trang rộng lớn, tha hồ mà lựa chọn. Hạ Quất hơi lười nhưng vẫn cố chọn hai bộ quần áo rộng rãi, tiện lợi.