Cô không nhịn được lại nhìn về phía hai người chơi mới lên xe phía sau.
Họ quay lưng về phía cô, chen chúc giữa đám đông, cô chỉ thấy được nửa cái gáy của họ. Cứ nhìn mãi, cô bỗng phát hiện một mảng tóc đỏ ẩn trong mái tóc đen của một người!
Cô giật nảy mình, tim đập thình thịch như trống gõ, lập tức thu lại ánh mắt.
Đổng Thịnh Phong lo lắng nhìn cô: “Sao thế?”
Khương Khải đưa tay lên ôm trán, thực chất là để che đi biểu cảm và khẩu hình của mình, hạ giọng: “Rắc rối rồi.”
Vừa rồi cô không hề hoa mắt cũng không phải hai người chơi kia đội tóc giả, mà cô đã nhìn xuyên qua lớp ngụy trang của họ, thấy được dáng vẻ thật sự của cả hai!
Đúng vậy, tóc của những người chơi này đa phần đều đủ màu sắc, rất đặc trưng, dáng vẻ gốc rất dễ nhận ra.
Cô chỉ là một trưởng tàu tập sự, lại còn chưa chính thức nhận việc, mà đã nhìn thấu được lớp ngụy trang của người chơi, huống chi là trưởng tàu thực thụ!
Nghĩ đến đây, lưng cô như ướt đẫm, xem ra cô vẫn nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.
Phải tìm cách đối phó với năng lực này của trưởng tàu.
Cô suy nghĩ một lát, ghé tai nói nhỏ với Đổng Thịnh Phong: “Chúng ta tạm thời không thể về nhà được.”
Đổng Thịnh Phong không hỏi nhiều: “Em quyết định là được.”
Nhiệm vụ hàng đầu của cô ấy là bảo vệ an toàn cho Khương Khải, sẽ không can thiệp vào quyết định của Khương Khải.
Khương Khải bèn gửi tin nhắn cho Lý Nguyệt.
Tại Bộ chỉ huy, Lý Nguyệt nhận được tin nhắn của Khương Khải cũng giật mình, không dám chậm trễ, lập tức báo cáo lên cấp trên.
Chưa đầy một phút sau, Chương Chính Thiên đã đọc được tin nhắn Khương Khải gửi tới cũng kinh ngạc đến biến sắc: “Năng lực của trưởng tàu mạnh đến vậy sao!”
Về chuyện kiếp trước Khương Khải bị trưởng tàu nhìn thấu lớp ngụy trang như thế nào, mọi người đã từng thảo luận, đưa ra đủ loại phỏng đoán cũng từng đoán rằng có thể là theo cách trực tiếp nhất này.
Nhưng mọi người vẫn thầm hy vọng vào may mắn.
Không ngờ lại là nhận diện khí tức cộng thêm phân biệt bằng mắt thường.
Đây đúng là tấn công hai mặt! Đúng là tin xấu.
Kiếp trước, Khương Khải trốn giữa mấy vạn người, lại chỉ lảng vảng ở toa hạng ba, hạng tư, không có cơ hội tiếp xúc với trưởng tàu nên mới sống sót qua được ba phó bản.
Nhưng lần này họ định cử 1000 người lên tàu, xác suất bị phát hiện sẽ lớn hơn nhiều.
Lẽ nào phải giảm số người sao?
Chương Chính Thiên nhíu mày đọc tiếp đơn đề nghị của Khương Khải, rồi lông mày lại hơi giãn ra.
Khương Khải nói, cô muốn tiếp xúc trực diện với nhiều người chơi hơn, một là để sàng lọc hiệu quả nhất mục tiêu thích hợp để chiếm đoạt, hai là muốn thử giới hạn của giao diện trưởng tàu, xem có cách nào phá vỡ tình thế không.
Chương Chính Thiên không do dự: “Được, vậy sắp xếp ở trung tâm thương mại đi... Nhất định phải đảm bảo an toàn cho Tiểu Khải.”
—
Trên xe buýt, Khương Khải nhận được phản hồi cho phép hành động, quay sang nói với Đổng Thịnh Phong: “Nhà hết đồ ăn rồi, giờ cảm thấy tình hình không ổn lắm, trước khi về nhà mình đi mua ít đồ ăn đi.”
Đổng Thịnh Phong phối hợp: “Ừ.”
“Vậy chúng ta xuống ở quảng trường Tân Duyệt nhé.”
Quảng trường Tân Duyệt là một khu thương mại phức hợp gần nhà Khương Khải, bên trong có trung tâm mua sắm, rạp chiếu phim, siêu thị, khu ẩm thực, rất náo nhiệt.
Trạm này có rất nhiều người xuống xe, rõ ràng mọi người đều định đi mua ít đồ ăn thức uống trữ ở nhà.
Bốn người chơi kia cũng xuống ở trạm này.
Khương Khải và Đổng Thịnh Phong đi rất nhanh vào siêu thị dưới tầng hầm thì thấy nơi này đã đông nghịt người. Khương Khải chỉ đảo mắt một cái đã phát hiện hơn chục người chơi trong đám đông.
Từng người bọn họ trông không khác gì dân thường, ngụy trang không chê vào đâu được. Khương Khải nhìn chằm chằm họ một lúc, từng cái đầu liền hiện ra đủ màu sắc, còn nổi bật hơn cả bóng đèn, trông vô cùng tức cười.