Cô Vợ Sinh Viên Của Ông Trùm Tài Chính

Chương 14

Trong lúc nói chuyện cô hơi cúi đầu xuống, một lọn tóc buông xuống thái dương, làm tôn lên gương mặt trắng nõn tinh xảo, thanh tú đáng yêu.

Thấy cô phủ nhận, Tạ Yêu Nguyệt cũng không tiếp tục hỏi nữa. Cô ấy dựa vào bàn làm việc, đánh giá cô: “Vậy cậu có thích anh ấy không?”

Tống Noãn Chi sửng sốt, im lặng hồi lâu rồi mới ngẩng đầu lên: “Vấn đề này tớ chưa từng nghĩ đến, trước đây cũng không dám nghĩ đến.”

Nói xong cô lại cúi đầu xuống, dùng xẻng hương đổ bột hương vào khuôn con dấu.

Cô nghe Tạ Yêu Nguyệt hỏi: “Trước kia không dám nghĩ tới, bây giờ thì sao?”

Khuôn mặt trắng nõn của Tống Noãn Chi hiện lên chút ửng đỏ, hỏi cô ấy: “Chị gái Yêu Nguyệt của tôi ơi, cậu đã từng đu idol bao giờ chưa?”

Tạ Yêu Nguyệt cười nói: “Tớ mà cậu còn không biết sao? Cứ cách vài ngày là tớ lại đổi một người, trước đây tớ thích ảnh đế, sau đó thích các nhóm nhạc nam, bây giờ thì đang đu các ca sĩ.”

“Mà này, chúng ta đang về cậu với Thẩm Yến mà, kéo tớ vào làm gì?” Tạ Yêu Nguyệt lườm cô, “Đừng đánh trống lãng.”

“Đâu có.” Tống Noãn Chi liếʍ môi, “Tớ chỉ muốn biểu đạt rằng cuộc hôn nhân của tớ và Thẩm Yến có lẽ cũng giống như việc đột nhiên có một ngày cậu kết hôn với một sao nam mà cậu yêu thích thôi.”

Cô học chuyên ngành Tài chính, bỏ qua sự chăm sóc mà Thẩm Yến dành cho cô trong nhiều năm qua, chỉ nói về những thành tựu của Thẩm Yến trong lĩnh vực Tài chính và kinh tế, thì Tống Noãn Chi cũng đã dành cho anh sự ngưỡng mộ và tôn trọng giống như các bạn cùng lớp rồi.

Nhưng Thẩm Yến là một nhà tư bản giỏi về lập kế hoạch và chiến lược, khí chất uy nghiêm do đã ngồi ở chức vị cao lâu năm khiến anh có cảm giác xa cách hơn cả người nổi tiếng.

“Ngưỡng mộ cũng là một loại tình cảm.” Tạ Yêu Nguyệt hăng hái nói, “Nói như vậy là tối hôm trước hai người đã...”

Tống Noãn Chi vội vàng ngắt lời cô ấy: “Làm gì nhanh như thế, cậu đừng nói bậy.”

“Không có sao? Ôi mẹ ơi, sao cậu nhịn được hay thế?” Tạ Yêu Nguyệt có chút thất vọng, “Hồi anh ấy học ở Đại học A, hai chúng ta từng đi xem anh ấy chơi bóng rổ. Cậu còn nhớ không, có một lần anh ấy lau mồ hôi làm góc áo hơi nhấc lên, để lộ ra đường cơ bắp đẹp tuyệt! Còn có đường nhân ngư nữa! Lúc đó có rất nhiều cô gái vây quanh anh ấy, phát cuồng vì anh ấy.”

“Chú tớ từng nói là hiện tại anh ấy vẫn duy trì thói quen tập thể hình. Thẩm Yến không có bạn gái, nên tất cả năng lượng của anh ấy đều dành cho việc tập thể hình. Cơ bụng, cơ ngực, đường nhân ngư gì đó chắc chắn không thể thiếu, thậm chí vóc dáng còn cường tráng hơn trước kia!” Tạ Yêu Nguyệt lè lưỡi, “Cậu nói cậu ngưỡng mộ Thẩm Yến, tớ còn tưởng rằng đêm hôm trước vừa nhìn thấy cơ thể anh ấy là cậu lao vào như hổ đói rồi chứ.”

Nghe cô ấy nói, tai của Tống Noãn Chi càng lúc càng đỏ: “Chính vì ngưỡng mộ nên tớ mới không dám làm điều gì liều lĩnh. Hơn nữa, Thẩm Yến dường như không có ý định phát triển đến giai đoạn đó với tớ, nên tớ tất nhiên không dám có bất kỳ suy nghĩ gì với anh ấy.”

Sau khi được Tạ Yêu Nguyệt nhắc nhở, đầu óc cô hiện tại tràn ngập hình ảnh Thẩm Yến chơi bóng rổ ở trường đại học, nhiệt độ trong phòng nóng lên một cách khó hiểu.

Cô thúc giục Tạ Yêu Nguyệt: “Đừng đứng đây tán gẫu nữa. Anh ấy kết hôn với tớ chỉ là để đối phó với gia đình thôi, hoàn toàn không có ý gì khác. Cậu ra ngoài làm việc của mình đi. Lát nữa tớ còn phải hòa hương nữa.”

Hiếm khi thấy Tống Noãn Chi ngượng ngùng, Tạ Yêu Nguyệt cảm thấy rất mới lạ.

Người chị em này của cô ấy này quả nhiên vẫn còn nhỏ dại và đơn thuần quá.

Cái gì mà đối phó với người nhà chứ? Cho dù là thật thì lúc Thẩm Yến quyết định kết hôn với cô, anh cũng không có ý định lấy cô về làm vật trang trí.

Trong văn phòng có điều hòa, Tống Noãn Chi nóng đến nỗi phải cởϊ áσ khoác ra, chỉ mặc một chiếc váy len màu đen.

Chiếc váy này có kiểu dáng rất đơn giản, nhưng khi cô mặc vào lại tôn lên đường cong hoàn hảo của cô, khiến cô trông đầy đặn và eo thon chân dài hơn.

Vẻ đẹp của Tống Noãn Chi không có tính công kích, giống như vầng trăng sáng, dịu dàng và tĩnh lặng nhưng không hề yếu đuối. Kiểu ngoại hình và tính cách này không chỉ được con trai yêu thích mà cả con gái cũng vậy.

Thẩm Yến đồng kết hôn với Tống Noãn Chi, điều này khiến Tạ Yêu Nguyệt cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cũng không bất ngờ.

Bất kể là ai thì cũng sẽ muốn kết hôn với một người đẹp ngọt ngào và dịu dàng như vậy.

Mặc dù Thẩm Yến trông lạnh lùng, cấm dục và không lãng mạn, nhưng anh chắc chắn rất có gu thẩm mỹ.

Nếu phải kết hôn, tất nhiên anh sẽ chọn một người trẻ và đẹp.

Đừng có bảo ‘tắt đèn rồi nhà ngói cũng như nhà tranh’, đó chẳng qua chỉ là dối lòng thôi.

Xúc cảm khi chạm vào một mỹ nhân mềm mại và người bình thường sẽ có sự khác biệt rõ ràng.

Khi bật đèn lên, thậm chí còn khác biệt hơn thế nữa.

Tạ Yêu Nguyệt nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, không khỏi cảm khái.

Một người là ông trùm tư bản đã đứng trên vị trí cao từ lâu, quyết đoán và tàn nhẫn.

Một người là sinh viên đại học đang ở độ tuổi son trẻ nhất và có ít kinh nghiệm trong cuộc sống.

Cô ấy có lý do để nghi ngờ rằng đêm hôm trước không có chuyện gì xảy ra, là vì Thẩm Yến cố tình buông lỏng cảnh giác.

Sớm hay muộn gì Thẩm Yến cũng sẽ ăn hết Noãn Chi của cô ấy, đến cả cái xương cũng không chừa.

Tạ Yêu Nguyệt cười đầy ẩn ý,

đóng cửa lại rồi rời đi.

Trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Tống Noãn Chi, cảnh tượng cô từng thấy ở sân bóng rổ của trường Đại học A lúc mười lăm tuổi lại hiện ra trước mắt.

Lúc đó Thẩm Yến đã học năm hai, bận rộn với việc học, cũng bận rộn với công việc gia đình, rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người.

Thế nên khi mọi người biết anh sẽ tham gia trận đấu bóng rổ ngày hôm đó, nhiều cô gái đã đã rủ nhau đến sân bóng rổ.

Tạ Yêu Nguyệt muốn đến cổ vũ cho chú Tạ Nguyên Tế, Tống Noãn Chi cũng bị kéo đi cùng để tham gia cuộc vui.

Thẩm Yến mặc áo bóng rổ màu trắng, phong cách chơi áp đảo của anh khiến anh trở thành tâm điểm chú ý nhất trên sân.

Tống Noãn Chi nhìn thấy dáng người uyển chuyển nhanh nhẹn của anh trên sân, cũng thấy góc áo anh nhích lên khi anh nhảy lên ném bóng.

Các cơ ở eo và bụng săn chắc, lúc ướt đẫm mồ hôi trông càng gợi cảm và bùng nổ hơn.

Lúc đó xung quanh liên tục vang lên tiếng hú hét của các cô gái.

Còn Thẩm Yến của bây giờ lại quá đỗi nghiêm túc và điềm tĩnh, đến nỗi Tống Noãn Chi gần như quên mất rằng anh đã từng là một chàng trai trẻ rong ruổi thanh xuân, phóng khoáng tự tại.

Nếu cô lớn hơn vài tuổi và cũng là sinh viên trường Đại học A, có lẽ cô cũng sẽ yêu thích anh như những cô gái kia.

Màn hình điện thoại trên bàn đột nhiên sáng lên, Tống Noãn Chi chợt hoàn hồn.

Cô nhận được một cuộc gọi từ ghi chú: Yến Lãng.

Lần cuối cùng họ nói chuyện qua điện thoại là lúc Tống Noãn Chi gọi điện cho anh ta để hỏi chuyện xảy ra giữa anh ta và Triệu Xu Mạn có phải thật không.

Yến Lãng ngầm thừa nhận, có lẽ vì cảm thấy có lỗi nên viện cớ bận học rồi vội vàng cúp máy, nói có thời gian sẽ liên lạc lại sau.

Đến nay đã nửa tháng trôi qua.

Tống Noãn Chi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc lâu, sau đó cầm điện thoại lên áp vào tai.