Ban đầu khi Tạ Yêu Nguyệt nghe thấy Yến Lãng muốn cưới người khác, cô ấy vô cùng tức giận.
Mặc dù tên khốn đó dơ bẩn không xứng với người chị em của mình, nhưng cho dù hai nhà có hủy hôn thì họ cũng không thể để Triệu Xu Mạn gả vào nhà họ Yến như cô ta mong muốn, giúp cho đôi tiện nhân đó đến với nhau được.
Nhưng cô ấy thực sự không ngờ rằng Noãn Chi lại quay sang kết hôn với Thẩm Yến.
Chiêu này quá tuyệt vời!
Người ở Lan Thành đều biết nhà họ Yến trong mọi phương diện kinh doanh đều dựa vào sự hỗ trợ của nhà họ Thẩm, đó là lý do tại sao họ chỉ có thể đứng hàng thứ hai trong giới thượng lưu ở Lan Thành.
Chưa nói đến Yến Lãng, ngay cả anh trai anh ta là Yến Tụng – chủ tịch tập đoàn Yến thị cũng phải nể mặt Thẩm Yến vài phần.
Có thể nói, chỉ cần một câu nói của Thẩm Yến, toàn bộ nguồn tài chính của nhà họ Yến có thể dễ dàng bị cắt đứt.
Triệu Xu Mạn muốn trở thành phu nhân nhà họ Yến, nhưng lại không biết rằng nếu nhà họ Yến muốn có được lợi ích gì từ Thẩm Yến trong tương lai, thì phải xem tâm trạng của bà Thẩm là Tống Noãn Chi đây.
Nghĩ đến đây, Tạ Yêu Nguyệt vô cùng sảng khoái.
Cô ấy bỗng nhiên cảm thấy đôi tiện nhân đó có ở bên nhau hay không cũng không quan trọng nữa, ôm chặt lấy nhau có khi còn đỡ đi làm hại người khác hơn.
Dù sao thì bạn thân của cô ấy cũng đã có được những thứ tốt nhất rồi.
Cô ấy lại gửi tin nhắn cho Tống Noãn Chi: [Sau khi nhận được giấy chứng nhận kết hôn, cậu nên dẫn Thẩm Yến về nhà ngay, để tát cho cặp đôi tiện nhân Yến Lãng và Triệu Xu Mạn một cái thật mạnh, như vậy mới thấy nhẹ nhõm hơn.]
Tống Noãn Chi thở dài trong lòng, gõ chữ trả lời tin nhắn: [Làm như vậy thật thì chẳng khác nào tớ xem Thẩm Yến như một quân cờ. Tuy rằng lúc tức giận tớ đã có suy nghĩ này, nhưng sau khi bình tĩnh lại, tớ lại không muốn làm như vậy nữa.]
[Yến Lãng có lẽ vẫn đang du học ở nước ngoài, chưa về nước, thái độ của nhà họ Yến cũng không rõ ràng, tạm thời không nên để ý đến bọn họ.]
Ngoài ra cô cũng cần thời gian để từ từ thích nghi với việc cô và Thẩm Yến đã đăng ký kết hôn.
Yêu Minh Nguyệt: [Đúng vậy, Thẩm Yến đối xử với cậu rất tốt, hai người ở bên nhau thì không còn gì phải bàn cãi nữa.]
Tống Noãn Chi không biết cô và Thẩm Yến Yến liệu có hạnh phúc bên nhau không, nhưng từ khi có được giấy đăng ký kết hôn đến giờ, cô chưa bao giờ thực sự hối hận.
Cho dù không có tình cảm thì Thẩm Yến vẫn là một người bạn đời hoàn mỹ.
Hi vọng là sẽ ổn.
Biệt thự Mặc Lâm nằm rất gần Đại học Lan Thành, trong lúc trò chuyện qua lại thì xe cũng đã đến trường.
Khi xe chạy về phía tòa nhà ký túc xá, Tống Noãn Chi cất điện thoại đi, quay sang nhìn Thẩm Yến bên cạnh: “Lát nữa anh không cần xuống đâu, để các bạn cùng lớp phát hiện ra là anh sẽ bị vây quanh đấy.”
Thẩm Yến nhướng mày: “Ồ?”
Tống Noãn Chi giải thích: “Có lẽ anh vẫn chưa biết sức ảnh hưởng của mình ở trường bọn em, đặc biệt là ở khoa Tài chính Kinh tế.”
Tòa nhà ký túc xá này hầu như đều là sinh viên khoa Tài chính Kinh tế, hẳn là không có ai không biết Thẩm Yến.
Thẩm Yến liếc nhìn cô vợ mới cưới đang chờ câu trả lời của mình, đoán được cô không muốn bị chú ý trong môi trường như trường học.
Tài xế đỗ xe ở tầng dưới của ký túc xá.
Thẩm Yến gật đầu với Tống Noãn Chi: “Em đi đi.”
Tống Noãn Chi nhanh chóng xách ba lô xuống xe, đóng sầm cửa lại, hít một hơi thật sâu.
Một số sinh viên đi ngang qua phát hiện ra, vô thức quay đầu lại nhìn sang bên này, thấy Tống Noãn Chi bước xuống xe thì ánh mắt dừng lại trên người cô một lúc, sau đó lại cùng mọi người xung quanh trò chuyện cười đùa như không có chuyện gì xảy ra.
Chiếc xe màu đen quay đầu lại, nhanh chóng lái đi.
Kiểu xe và biển số cực kỳ khiêm tốn, nên không thu hút được nhiều sự chú ý trong trường.
-
Hôm nay là thứ Tư, lịch học kín mít.
Các bạn cùng phòng cũng rất có chừng mực, không hỏi Tống Noãn Chi về tiến triển hôn nhân của cô với nhà họ Yến sau một đêm cô về nhà, để tránh khiến cô phiền lòng.
Bố của Tống Noãn Chi là Tống Khang Dụ gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, chưa tốt nghiệp trung học cơ sở đã tự mình làm nông nghiệp tại nhà, từ trồng thảo dược Đông y đến thành lập công ty dược liệu Đông y của riêng mình, sau đó thành lập tập đoàn Tống thị, tham gia vào nhiều ngành nghề khác nhau, khiến ba chữ “Tống Khang Dụ” có một vị trí trong danh sách người giàu của Lan Thành.
Trong vòng mười lăm năm, ông ấy đã đi từ một người nông dân trồng thảo dược trở thành một người giàu có. Nửa đời trước của ông ấy được xem là một huyền thoại.
Cuộc hôn nhân giữa hai nhà Yến – Tống cũng thu hút được nhiều sự chú ý của giới truyền thông.
Bây giờ tin tức Yến Lãng dan díu mập mờ đã bị lộ ra ngoài, những lời bàn tán trong trường học là điều không thể tránh khỏi. Nhưng Tống Noãn Chi cố gắng hết sức không quan tâm đến.
Phàm là con người ai cũng thích buôn chuyện, nhưng sau một thời gian nó sẽ được thay thế bằng những câu chuyện mới mẻ khác.
Xét cho cùng thì nhà họ Yến và nhà họ Tống đều không phải là người đứng đầu trong giới phú hào.
Chiều thứ Năm không có tiết, Tống Noãn Chi ăn trưa ở trường rồi bắt taxi đến studio Hoa Tạ trong nội thành.
Tuy một tuần không tới được mấy lần, nhưng Tống Noãn Chi dù sao cũng là một trong những cổ đông, cô có văn phòng riêng ở đây.
Nhân viên trông thấy cô đến thì nhiệt tình chào hỏi.
Tống Noãn Chi mỉm cười đáp lại rồi bước vào phòng làm việc.
Trước khi cô đóng cửa, Tạ Yêu Nguyệt ở bên cạnh nghe thấy tiếng động liền chạy tới, ánh mắt mập mờ, nói: “Tớ còn tưởng vợ chồng son các cậu không thể tách rời nhau, như keo như sơn, hôm nay không đến chứ.”
Tống Noãn Chi cảm thấy ngượng ngùng vì những lời cô ấy nói, cô cởϊ áσ khoác rồi tiện tay vắt lên ghế sofa, tránh ánh mắt sáng rực của Tạ Yêu Nguyệt: “Cái gì mà như keo như sơn? Đăng ký kết hôn xong là anh ấy đi công tác ngay, vừa mới về đấy. Bọn tớ vẫn chưa tiếp xúc nhiều.”
Tạ Yêu Nguyệt đóng cửa lại: “Mấu chốt là hai người đã quen biết nhiều năm rồi, không phải là hai người hoàn toàn xa lạ.”
Tống Noãn Chi thở dài: “Trước đây tớ coi anh ấy như trưởng bối, bây giờ trở thành vợ chồng, đâu thể dễ dàng đổi vai như vậy được. Dù sao cũng phải cần thời gian để thích nghi.”
Tạ Yêu Nguyệt nghĩ cũng đúng.
Không thể trách Tống Noãn Chi cảm thấy mình và Thẩm Yến chưa đủ thân thiết được, Tạ Yêu Nguyệt và Thẩm Yến cũng đã quen biết nhiều năm, bởi vì có chú Tạ Nguyên Tế nên cô ấy còn gặp Thẩm Yến nhiều hơn Tống Noãn Chi.
Nhưng Thẩm Yến quá lạnh lùng, lại có khí chất mạnh mẽ, thành ra Tạ Yêu Nguyệt rất sợ anh.
So với cô ấy thì Tống Noãn Chi không hề sợ Thẩm Yến.
Chẳng những không sợ mà còn dám đề nghị kết hôn với Thẩm Yến. Cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện này là Tạ Yêu Nguyệt cảm thấy vô cùng cảm kích.
Cô nàng chớp mắt nhìn Tống Noãn Chi: “Không ngờ Thẩm Yến lại đồng ý kết hôn với cậu, chuyện này thật sự không tầm thường. Cậu cũng biết là bà nội tớ rất thích làm mai, trong thời gian Thẩm Yến học nghiên cứu sinh, bà cụ đã giới thiệu cho Thẩm Yến rất nhiều đối tượng, nhưng Thẩm Yến thậm chí còn không muốn gặp họ. Trong mấy năm Thẩm Yến trở lại Lan Thành sau khi tốt nghiệp, nghe chú tớ kể là anh ấy chưa từng đi xem mắt.”
“Bây giờ anh ấy dễ dàng đồng ý kết hôn với cậu như vậy, ngay cả ông bà ngoại của cậu cũng không hay biết gì. Rõ ràng là anh ấy đang tiền trảm hậu tấu.” Nói đến đây, Tạ Yêu Nguyệt liếc nhìn Tống Noãn Chi với ý tứ sâu xa, “Chẳng lẽ anh ấy đã thích cậu từ lâu rồi?”
“Sao có thể chứ?” Tống Noãn Chi rửa tay, ngồi vào bàn làm việc.
Cô cầm một chiếc lư hương rỗng bằng gỗ tử đàn, đổ đầy tro hương vào đáy lư, trải bằng nó ra rồi nhẹ nhàng đặt khuôn ấn hương lên trên: “Anh ấy học nghiên cứu sinh đã là chuyện bao nhiêu năm về trước rồi, lúc đó anh ấy không muốn đi xem mắt, không có nghĩa là bây giờ anh ấy không vội kết hôn. Theo lời anh ấy nói thì gia đình anh ấy đang giục anh ấy kết hôn, lại đúng lúc tớ đề nghị kết hôn, thật sự chỉ là trùng hợp thôi.”