Tiểu Tử Phù cảm thấy phụ thân thật xấu xa, bây giờ nàng vẫn là tiểu bảo bảo nhỏ bé, cảm giác đau đớn đương nhiên nhạy cảm hơn người lớn, nàng thật sự rất đau!
“Oa… oa…”
Tiểu Tử Phù khóc hai tiếng rồi ngừng, bởi vì nàng phát hiện vết thương trên ngón tay đã lành rồi, được rồi, nàng có năng lực quang hệ tự chữa trị, chữa lành vết thương đối với nàng mà nói căn bản không tính là gì.
Tử Kim trác đeo trên cổ tay nhỏ bé của tiểu Tử Phù, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch”, nó tự động thu nhỏ lại vừa vặn với cổ tay nàng.
Tử Phù dùng ý niệm dò xét không gian trác, ôi chao! Phụ thân đây là muốn đem toàn bộ bảo bối của Thanh Vân Tông cho nàng sao?
Thượng phẩm linh thạch và cực phẩm linh thạch chất thành núi không nói, còn có một đống nhỏ linh tinh lấp lánh, linh dược, linh đan, linh quả, linh khí, bí tịch tu luyện, y phục giày tất từng thùng từng thùng, nhiều không đếm xuể.
Phát tài rồi! Ha ha, đáng tiếc Lai Bảo không thể vào không gian Tử Kim trác của nàng, đương nhiên không nhìn thấy những món quà mà phụ thân và các ca ca chuẩn bị cho nàng.
“Được rồi Cửu Tiêu, các vị tông chủ và trưởng lão khác đã đến rồi, chàng mau ra ngoài nghênh đón khách đi, mẫu thân và các tẩu tẩu của thϊếp cũng sắp dẫn người nhà đến Thanh Vân phong rồi.”
“Được, nghe nói nhạc mẫu đại nhân dẫn theo tất cả tôn tử, tôn nữ đến, nàng phải trông chừng nhi nữ của chúng ta cho kỹ đấy!”
“Thϊếp biết rồi, chàng mau đi đi!”
Nam Cung Cửu Tiêu vừa đi, Mạt Lị liền đến bẩm báo, nói Lê lão phu nhân dẫn theo bốn vị tức phụ và các tôn tử, tôn nữ đến rồi.
“Tốt, yến tiệc trong sân đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị xong!”
“Vậy chúng ta ra ngoài thôi!”
“Phu nhân, để Mạt Lị bế tiểu thư cho người.”
“Không cần, lát nữa ngươi giúp ta tiếp đón khách là được, Phù nhi ta muốn tự mình bế.”
Lê Uyển Thư bế tiểu Tử Phù ra khỏi phòng, Lê lão phu nhân Diệp Tố Mai dẫn theo bốn vị tức phụ xinh đẹp như tiên nữ chậm rãi bước vào Tử Phù viện.
Đi theo sau bọn họ là một nam hài, ba nữ hài, đứa lớn nhất mười tuổi, đứa nhỏ nhất sáu tuổi.
Những tôn bối trưởng thành khác thì đi theo phụ thân đến đại sảnh yến tiệc nghìn người, giao lưu với các thiên tài của những tông môn khác.
“Mẫu thân, các tẩu tẩu, mọi người đến rồi!”
“Uyển Thư, mau bế tiểu bảo bối lại đây cho ta nhìn xem.”
Lê Uyển Thư bế con gái bước đến trước mặt mẫu thân, Diệp Tố Mai nhận lấy Tử Phù từ tay Lê Uyển Thư, vẻ mặt yêu chiều nhìn tiểu Tử Phù, “Tiểu bảo bối nhà ta thật xinh đẹp!”
Đại tẩu Thượng Quan Yến của Lê Uyển Thư mỉm cười nói: “Tiểu muội có dung mạo giống mẫu thân, trở thành đệ nhất mỹ nhân Trung Châu, con của mỹ nhân tất nhiên cũng thừa hưởng dung mạo xinh đẹp của muội.”
Nhị tẩu Cố Dao cũng phụ họa một câu: “Ta thấy dung mạo của tiểu bảo bối này, lớn lên nhất định cũng là một mỹ nhân khiến người ta yêu mến, giống như mẫu thân của con bé, dung mạo như thiên tiên.”
“Nhị thẩm, tiểu biểu muội có đẹp hơn con không?” Lê Yến đột nhiên kéo tay áo Cố Dao, vẻ mặt ngây thơ hỏi.
Cố Dao không biết trả lời thế nào, tuy Lê Yến cũng là một tiểu mỹ nhân, nhưng dù nàng ta có đẹp đến đâu, làm sao có thể đẹp bằng tiểu Tử Phù chứ?
“Ừm, Yến Yến cũng là mỹ nhân, lớn lên nhất định khuynh quốc khuynh thành.”