Diệp Cảnh Thần vội vàng ngăn cản bọn họ, nói chỉ cần đi dạo một chút là được.
"Nếu Bệ hạ biết ngài ăn không tiêu, nhất định sẽ rất lo lắng cho ngài!"
Hơn nữa tuyệt đối sẽ cảm thấy là bọn họ chăm sóc không chu đáo, từ đó giáng tội cho bọn họ!
"Điện hạ ngài không biết Bệ hạ yêu thương ngài đến nhường nào đâu, từ khi ngài rơi xuống nước hôn mê, ngài ấy vẫn luôn ở bên cạnh Đông Cung, canh giữ ngài cả một đêm, mãi đến sáng sớm phải thượng triều mới rời đi! Đã bận rộn đến vậy nhưng vừa nghe nói ngài tỉnh lại, lập tức bỏ hết chính sự đến thăm ngài!"
"Bệ hạ yêu thương ngài, so với tình yêu của cha mẹ với con cái ở những gia đình bình thường còn sâu đậm hơn --"
Trong lúc đi dạo, mấy cung nữ vẫn luôn ríu rít bên tai cậu không ngừng.
Diệp Cảnh Thần im lặng không nói, trong lòng lại càng nghe càng nặng nề.
Sự yêu thương của Đế vương, giống như một con dao hai lưỡi. Hoàng đế một mực thiên vị, không nỡ nghiêm khắc với Thái tử, không những nuôi hắn thành ngông cuồng vô pháp, còn ngu dốt vô tri, cho nên mới gây ra bi kịch sau này.
Bây giờ, cậu đã trở thành Thái tử được thiên vị này.
Cậu biết một phần cốt truyện, lại có sự sủng ái của hoàng đế, kỳ thật chỉ cần hắn không làm chuyện ngu ngốc, hiếu kính hoàng đế, đề phòng sáu vị hoàng đệ của mình, chưa chắc không thể thay đổi kết cục, nhưng --
Gánh nặng của một quốc gia, cậu thật sự có thể gánh vác được không?
Diệp Cảnh Thần rất mờ mịt.
…
"Kẻ nào đã bép xép với phụ hoàng, nói rằng bản cung bị Tam hoàng đệ đẩy xuống nước?" Đi đến một khóm hoa mẫu đơn đang nở rộ, Diệp Cảnh Thần giả vờ như vô tình hỏi một câu.
Cậu chỉ biết mỗi chuyện rơi xuống nước, vậy nên muốn làm quen với những người xung quanh và môi trường xung quanh, chỉ có thể bắt đầu từ chuyện này.
Đi theo sau cậu có bốn cung nữ và bốn thái giám, nghe cậu hỏi như vậy, lập tức có hai cung nữ và hai thái giám quỳ xuống.
Dưới chân là con đường lát đá cuội, bọn họ quỳ xuống không chút do dự, tiếng đầu gối va chạm với đá khiến Diệp Cảnh Thần trong lòng hít một hơi khí lạnh.
Diệp Cảnh Thần đương nhiên không thích cái thói hễ tí là quỳ lạy của thời phong kiến này, nhưng sống trong hoàn cảnh này, cậu không thể nói gì, chỉ có thể bị ép mà thích nghi.
"Nô tỳ/nô tài đáng chết!" Âm thanh đồng thanh, tràn ngập sợ hãi.
Diệp Cảnh Thần hỏi như vậy đương nhiên không phải để hạch tội.
Thứ nhất, những cung nhân này nói như vậy cũng chỉ là để trốn tội, là lẽ thường tình.
Thứ hai, bọn họ đi theo bên cạnh nguyên chủ, đương nhiên hiểu rõ tính tình của nguyên chủ, bọn họ không nói, nguyên chủ tự mình cũng sẽ nói.
Hơn nữa, thân phận của nguyên chủ vốn dĩ đã đối lập với những hoàng tử khác trong cung, tính mạng của bọn họ đã sớm gắn liền với nguyên chủ, đương nhiên sẽ đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho nguyên chủ và bọn họ.
"Tam hoàng đệ tuy không cùng mẹ với bản cung, nhưng cũng là con của phụ hoàng, là huynh đệ ruột thịt của bản cung, bản cung không muốn sau này lại nghe thấy những lời lẽ có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa bản cung và các hoàng đệ!" Diệp Cảnh Thần cảnh cáo.
Tuy không muốn đọc sách, nhưng cậu cũng may mắn vì mình xuyên qua khi nguyên chủ vẫn còn là một đứa trẻ, cậu còn nhỏ như vậy, thì những hoàng đệ sau này sẽ làm khuynh đảo Đại Uyên kia bây giờ chỉ có thể nhỏ hơn cậu, cậu vẫn còn cơ hội dạy dỗ bọn họ.
Nhưng trước khi dạy dỗ bọn họ, phải thay đổi quan niệm của những người trong cung của mình trước, không thể để bọn họ coi các hoàng tử khác là kẻ thù nữa.
Mang vẻ ngoài của một đứa trẻ mà nói ra những lời như vậy vốn rất kỳ lạ, nhưng Diệp Cảnh Thần từ khi sinh ra đã tôn quý, tính tình lại thất thường, hỉ nộ vô thường, cung nhân không dám nghi ngờ, chỉ có thể run rẩy đáp "Vâng".