Chu Tịch buông cổ tay cô ra, đứng dậy thản nhiên chỉnh lại chiếc áo sơ mi hơi nhăn: "Cô tự lo liệu đi."
Anh không biết Khương Nguyệt đang giở trò gì, anh cũng không rảnh mà chơi trò chơi nhàm chán này với cô.
Nếu không phải vì đứa con, Chu Tịch đã không cưới cô.
Chu Tịch không hề kỳ vọng gì vào người phụ nữ ngu ngốc, kiêu căng, ngang ngược trước mặt, trước hôm nay, anh đã quyết định đưa con về nhà cũ nuôi.
Đi theo ai cũng tốt hơn là lớn lên bên cạnh người mẹ ngu ngốc ham hư vinh này.
Nói xong, người đàn ông quay người rời đi.
Phòng ngủ trở lại yên tĩnh, Khương Nguyệt có chút tức giận, anh là cái thá gì mà dám dùng giọng điệu này nói chuyện với cô?
Cô bây giờ chính là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Tên dân đen nào cũng dám chỉ tay năm ngón với cô.
Ký ức của chủ nhân thân thể này dần dần ùa về, Khương Nguyệt dần hiểu rõ tình hình hiện tại, cô bây giờ không chỉ phải sống dưới mái hiên của người khác, mà còn phải nhìn sắc mặt của chồng.
Cô còn có một đứa con trai gần năm tuổi với người chồng lạnh lùng vô tình này!?
Đây đúng là sét đánh giữa trời quang.
[Đúng vậy, chúc mừng cô đã nhớ ra mình còn có một đứa con trai năm tuổi.]
[Năm năm qua, khi tâm trạng vui vẻ, cô chơi đùa với nó như chơi đùa với mèo con chó con, khi tâm trạng không vui, cô ngược đãi nó. Cô chẳng có chút lòng thương xót nào của người mẹ.]
[Để lại bóng ma sâu sắc trong lòng đứa trẻ năm tuổi.]
[Con trai cô sau này sẽ là phản diện lớn nhất thế giới này, lòng căm thù của nó đối với cô hiện đã đạt đến mức tối đa, vì vậy cô cần đối xử tốt với con mình, tránh cho nó sau này đi vào con đường phản diện.]
Giọng nói kỳ lạ trong đầu Khương Nguyệt lại bắt đầu vang lên.
Lần này cô đã quen rồi nên không hề kinh ngạc.
Đương nhiên.
Khương Nguyệt tuyệt đối không đời nào chịu hạ mình nâng người khác lên như nâng trứng hứng hoa, dù đó là con trai ruột của cô cũng không thể.
Chỉ có cô mới là công chúa.
Không ai có số làm thái tử.
Gia đình này chỉ có thể có một người được nâng niu như vàng ngọc.
Trẻ con, chịu khổ một chút thì sao?
Khương Nguyệt thân là công chúa thời cổ đại, rất nhanh đã chấp nhận thế giới kỳ lạ này và thích ứng rất tốt.
Ngày hôm sau, cô lại trở về hình tượng phu nhân nhà giàu như trước đây, chẳng thèm liếc nhìn người khác bằng nửa con mắt.
Người hầu cẩn thận hầu hạ vị phu nhân tính tình không tốt này uống trà chiều.
Ngài Chu sáng sớm đã ra khỏi cửa, cậu chủ nhỏ lúc này cũng sắp tan học.
Nhưng không ai dám lên tiếng bảo phu nhân đi đón cậu chủ nhỏ.