Ánh mặt trời trong trẻo chiếu rọi, không còn là bóng tối âm u trong hang động, cũng chẳng phải sự khô héo lạnh lẽo nơi Xám Mộc Lâm.
Bên tai thi thoảng vang lên tiếng chim bay vụt qua, tiếng suối róc rách chảy qua những phiến đá phủ rêu xanh, âm thanh trong trẻo réo rắt, hương cỏ cây thoang thoảng trong không khí.
Niêm Hoa đứng trên một tảng đá lớn bên bờ suối, quan sát vị trí xung quanh hồi lâu.
Bỗng, bên cạnh vang lên một tiếng động rất khẽ. Nàng quay đầu nhìn lại, thiếu niên nằm trên thảm cỏ dường như có dấu hiệu tỉnh lại.
Niêm Hoa nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi tảng đá lớn, bước vài bước đến trước mặt hắn: “Tỉnh rồi?”
Liễu Triệt Thâm cố gắng mở mắt, nhưng ánh mặt trời chiếu thẳng xuống khiến hắn chói mắt, theo phản xạ khẽ nheo lại.
Sau đó, tầm mắt hắn dần rõ ràng hơn, nhìn thấy nàng đứng trước mặt mình, trong mắt thoáng hiện lên chút nghi hoặc.
“Nhìn vi sư như vậy làm gì? Thật sự nghĩ vi sư muốn gϊếŧ ngươi chắc?” Niêm Hoa bước lên, lấy miếng thuốc đắp đã chuẩn bị sẵn, không chút do dự đập mạnh lên cánh tay hắn.
Liễu Triệt Thâm hoàn toàn không phòng bị, cơn đau bất ngờ khiến hắn bật ngồi dậy. Nhưng dù đau đến đâu, hắn vẫn nhẫn nhịn, cắn chặt răng, không hề phát ra một tiếng kêu.
Là một thiên chi kiêu tử lớn lên trong sự nuông chiều, vậy mà cũng chịu được khổ thế này.
Niêm Hoa nhìn những vết thương chi chít trên người hắn, dù biết tất cả chỉ là ảo ảnh, không để lại thương tổn thực sự, nhưng cơn đau mà hắn chịu đựng thì lại vô cùng chân thực. Vậy mà hắn vẫn có thể gắng gượng đến bây giờ, nghị lực này quả thật không tầm thường.
Nhân tài đấy!
Trong một bộ truyện đầy máu chó thế này mà vẫn nhẫn nhịn giỏi như vậy, không hành hạ hắn thì còn hành ai đây?
Liễu Triệt Thâm chống tay giữ chặt miếng thuốc đắp, đợi cơn đau dịu bớt mới ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt dường như mang theo chút nghi hoặc.
Chính hay tà, hắn hoàn toàn không thể phán đoán được.
Niêm Hoa đứng dậy, ánh mắt quét về phía những tán cây không xa, rồi dùng mũi chân khẽ đá thanh Liễu Diệp Kiếm bên cạnh hắn:
“Tỉnh rồi thì đi dựng nhà cho vi sư.”
Liễu Triệt Thâm theo ánh mắt nàng nhìn về phía đống cây cối chất không xa, nhưng không hề hỏi gì cả. Hắn chỉ lặng lẽ cầm lấy thanh kiếm, đứng dậy, đi thẳng về phía đó.
Niêm Hoa thấy hắn không nói một lời, trong lòng thoáng ngạc nhiên. Nhưng nàng cũng không vội. Nàng muốn xem, hắn có thể nhẫn nhịn đến bao giờ.
Những vết thương trên người Liễu Triệt Thâm phải đến ngày hôm sau mới có thể khôi phục hoàn toàn, như thể được tái sinh. Nhưng lúc này, cơn đau mà hắn chịu đựng đều là thật, không hề giảm bớt.
Vậy mà hắn vẫn có thể im lặng làm việc, không than một lời.
Bảo sao sau này có thể cũng chẳng nói một câu mà đại nghĩa diệt sư.
Dù gì Liễu Triệt Thâm cũng là thiên chi kiêu tử lớn lên trong nhung lụa, trước nay ăn mặc ở đâu cần hắn tự lo? Dù rằng ngày thường hắn khổ luyện không ngừng, nhưng việc dựng nhà chung quy vẫn là một bài toán khó.
Niêm Hoa đã ngủ vài giấc, đến khi tỉnh dậy, hắn mới miễn cưỡng dựng được một căn nhà tạm coi là ra hình ra dạng.
Chỉ là… nhìn có vẻ chênh vênh, lung lay sắp đổ, nếu gặp mưa thì e rằng sẽ sụp xuống ngay tức khắc.
Niêm Hoa ngồi trên tảng đá, nhìn một lúc thật sự không chịu nổi nữa, bèn đứng dậy, ra tay chỉnh sửa lại toàn bộ.
Dưới sự cải tạo mạnh mẽ của nàng, cuối cùng cũng có được một căn nhà tạm coi là vững chãi.
Nhìn quanh trong lòng khá hài lòng, nàng đưa tay chỉ về phía đông và tây: “Ở đây làm một cái giường lớn, làm hai tầng trên dưới.”
Liễu Triệt Thâm lại tiếp tục lặng lẽ làm việc, không một tiếng than phiền, cứ như một cỗ máy lao động vô cảm.
Sai bảo kiểu này, đúng là thuận tay vô cùng.
Niêm Hoa khá hài lòng với Liễu Triệt Thâm—ít nói, chịu khó, học nhanh, lại còn có ngoại hình dễ nhìn, quan trọng nhất là… không cần trả tiền.
Nếu trước đây hắn làm việc ở chỗ nàng, e rằng loại lao động khổ sai thế này chắc chắn sẽ bị tranh giành đến phát điên.
Đáng tiếc, hắn lại là nam phụ trong truyện này.
Nếu không bẻ lệch tam quan của hắn một chút, thì sau này người đầu tiên hắn gϊếŧ chắc chắn sẽ là nàng.
Sau khi có kinh nghiệm từ lần trước, lần này Liễu Triệt Thâm dựng giường ngủ nhanh hơn nhiều.
Niêm Hoa nhìn xung quanh, cảm thấy khá hài lòng, nhân tiện bảo hắn làm thêm bàn ghế. Liễu Triệt Thâm không hề phản đối, cứ lặng lẽ làm theo từng việc một.
Nàng quan sát một vòng, thấy không thiếu thứ gì nữa, nghĩ rằng sau này có thể bổ sung dần.
Ánh mắt rơi xuống chiếc giường hai tầng, nàng thản nhiên phân phó: “Ngươi ngủ tầng dưới, vi sư ngủ tầng trên.”
Liễu Triệt Thâm nghe vậy, động tác khựng lại, vẻ mặt bình tĩnh cuối cùng cũng có chút biến hóa: “Đệ tử ở cùng một chỗ với sư phụ, về lễ nghi mà nói, không hợp quy củ.”
Niêm Hoa nhìn hắn: “Có gì không hợp? Chẳng lẽ ngươi định làm gì vi sư?”
Liễu Triệt Thâm vẫn giữ nguyên vẻ mặt trầm tĩnh: “Đệ tử sẽ không.”
Niêm Hoa thầm cảm thán, tên này đúng là một tảng băng nghiêm túc đến cứng nhắc. Nếu đổi lại là Hằng Khiêm, chắc chắn sẽ không làm bầu không khí gượng gạo như vậy.
Niêm Hoa khẽ cười, tiến lên một bước: “Vậy ý của ngươi là… Sợ vi sư làm gì ngươi sao?”
Liễu Triệt Thâm theo bản năng lùi lại một bước: “Đệ tử chưa từng nghĩ như vậy.”
“Vậy chẳng phải xong rồi sao?”
Niêm Hoa thản nhiên xoay người, bước ra ngoài: “Ngươi còn nhỏ, lại đi nói chuyện nam nữ hữu biệt với ta sao?”
Liễu Triệt Thâm nghe vậy, không tiếp tục tranh luận. Nhưng khi nàng sắp bước ra khỏi cửa, hắn bỗng nhiên lên tiếng: “Sư phụ, những sư huynh sư muội khác… Bọn họ đâu?”
“Gϊếŧ rồi.” Niêm Hoa hờ hững đáp một câu, tựa như chỉ đang nói chuyện phiếm.
Ánh mắt Liễu Triệt Thâm khẽ rung động, bàn tay run nhẹ, thanh kiếm trong tay rơi xuống đất, phát ra một tiếng “cạch” nặng nề.
Hắn nhìn nàng, nhất thời không thể nói thành lời: “Gì…?”
Niêm Hoa quay đầu lại, khóe môi cong lên, nở một nụ cười đầy thản nhiên: “Đều là kẻ vô dụng, giữ lại làm gì?”
Liễu Triệt Thâm nhìn nàng chằm chằm, rất lâu không nói. Đến khi mở miệng, giọng nói khô khốc đến khó tin: “Là thật sao?”
“Ừ.”
Niêm Hoa tùy ý đáp một tiếng, không buồn để ý đến hắn nữa, xoay người bước ra ngoài.
Bỗng nhiên, một luồng kình phong quét tới từ phía sau—một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng về phía nàng.
Nhưng đáng tiếc, Liễu Triệt Thâm đang trọng thương, căn bản không phải đối thủ của nàng.
Niêm Hoa nhẹ nhàng né tránh, động tác ung dung như thể chỉ đang dạo chơi. Nàng nhấc chân giẫm mạnh xuống thanh kiếm của hắn, đồng thời vươn tay bóp chặt cổ hắn, mạnh mẽ đẩy hắn ép sát vào khung cửa.
Liễu Triệt Thâm bị đẩy mạnh vào cửa, vết thương va chạm khiến hắn khẽ rên lên một tiếng.
Niêm Hoa siết chặt tay trên cổ hắn, cúi xuống nhìn hắn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo áp lực vô hình: “Đệ tử muốn gϊếŧ sư phụ, đúng là đại nghịch bất đạo.”
Liễu Triệt Thâm gắng sức ổn định hơi thở, ánh mắt kiên định nhìn nàng, từng chữ đều lạnh lùng cất lên: “Ngươi không phải sư phụ của chúng ta!”
“Ta không phải? Vậy ai mới là? Ngươi thử nhìn xem trong thiên hạ này, có bao nhiêu người sở hữu tiên lực như vi sư?”
Liễu Triệt Thâm qua bàn tay nàng, có thể cảm nhận rõ ràng luồng tiên lực tinh thuần mạnh mẽ trong cơ thể nàng.
Không thể nghi ngờ - đây chính là Niêm Hoa Tiên Nhân của Hành Sơn Tiên Môn, vị sư phụ cao cao tại thượng mà bọn họ từng kính ngưỡng.
Chỉ là… Nàng không phải người tốt!