Cái gì cũng “có lý”, cái nào cũng “hợp lẽ”, vậy thì đám trưởng lão này tồn tại để làm gì? Hoàn toàn không có nguyên tắc gì cả! Chẳng lẽ trong tiểu thuyết không phải họ đều là những kẻ cố chấp, cứng nhắc tuân theo quy tắc tiên môn sao? Sao bây giờ lại biến thành nhóm người chỉ biết gật đầu theo tình huống thế này?
Thiên Thương trưởng lão vừa định mở miệng tranh luận thì Phó Như Trí cũng nhẹ nhàng lên tiếng: "Sư thúc, Hằng Khiêm đã đi đến vòng cuối cùng, nếu bây giờ lại đuổi người ra ngoài, chẳng phải sẽ có phần bất công hay sao? Chi bằng cứ để hắn đấu một trận, rồi hãy phân định rõ ràng."
Phó Như Trí vốn luôn ôn hòa, bình đạm, là người công chính vô tư, lời hắn nói bất kể ai cũng sẽ chịu lắng nghe.
Thiên Thương trưởng lão thấy Phó Như Trí đã lên tiếng, cũng không tiếp tục phản đối nữa, nhưng vẫn không vui liếc xéo Niêm Hoa một cái, rồi hất tay áo ngồi trở lại: "Vậy thì cứ tạm như thế đi."
Niêm Hoa không nhịn được lắc đầu, căn bệnh xấu hổ thay người khác của nàng lại tái phát. Một lát nữa, người bị vả mặt thê thảm nhất chính là lão già cứng nhắc này, không biết với tuổi tác như vậy, có chịu nổi cú sốc này không. Hằng Khiêm bị đẩy đến đường cùng, chắc chắn sẽ liều mạng dốc toàn lực, sau đó… Tiên môn sẽ có thêm một thiên tài toàn linh căn thứ hai.
Người đầu tiên tất nhiên là nguyên thân của nàng rồi. Không có chút bản lĩnh nào thì sao có thể làm phản diện được?
Hằng Khiêm cúi người thật sâu về phía nàng, sau đó nhìn sang Liễu Triệt Thâm, giọng nói trầm ổn: “Sư huynh, đắc tội rồi.”
Liễu Triệt Thâm bình tĩnh bước vào đấu trường, nhàn nhạt đáp lại: “Không sao, cứ dốc toàn lực mà đánh.”
Niêm Hoa nhìn thiếu niên tư thái tuấn dật, lễ độ đoan chính trên đài, không nhịn được khẽ nhắm mắt lại. Một lát nữa... Không biết hắn sẽ thảm hại đến mức nào đây. Đúng là chịu khổ mà.
Niêm Hoa vừa mới nhắm mắt lại, trong đấu trường vài chiêu qua lại, chỉ trong chốc lát, đã vang lên một tiếng kinh hô: "Sư huynh!"
Nàng lập tức mở mắt ra, chỉ thấy cả đấu trường đã rối loạn như một nồi cháo loãng.
Liễu Triệt Thâm, người vẫn còn khỏe mạnh cách đây ít phút, giờ đã ngã xuống đất. Các đệ tử phía sau vội vàng đỡ lấy hắn, ai nấy đều lo lắng sốt sắng.
Niêm Hoa có chút mờ mịt: "Sao đã kết thúc rồi?"
Không đúng lắm? Hằng Khiêm còn chưa bộc phát toàn linh căn cơ mà?!
Tôn Uyên Uyên trợn tròn mắt, hoảng loạn lao về phía trước, hét lớn: "Sư phụ!! Sư huynh ngất rồi!!!"
Ta có mù đâu! Đừng có gào thét vào tai ta lớn như vậy chứ!
Phó Như Trí tung người đáp xuống đài, nhanh chóng bắt mạch cho Liễu Triệt Thâm.
Bên dưới, tiếng xôn xao hỗn loạn vang lên không dứt:
“Thật sự thua rồi sao?”
“Nghe mấy sư huynh nói, đại sư huynh vốn đã bị phạt dầm mưa suốt một ngày một đêm, thương thế còn chưa khỏi hẳn, lại trải qua mấy trận đấu liên tiếp, sao mà chịu nổi?”
Trên đài, mấy vị trưởng lão lập tức biến sắc, đồng loạt đứng bật dậy. Trách móc lập tức ập đến.
“Niêm Hoa! Ngươi đối xử với đệ tử quá mức hà khắc! Đại hội thử luyện cận kề, sao có thể trách phạt nặng nề như vậy?”
“Chuyện này nếu truyền ra ngoài, người ta sẽ nhìn tiên môn chúng ta thế nào đây?”
“Đại hội thử luyện mà kết thúc theo cách này, thật sự quá khó coi!”
Bên dưới hỗn loạn vô cùng, tiếng xì xào, bàn tán, chỉ trích vang lên không dứt. Niêm Hoa cảm thấy đầu ong ong, như thể não bộ đang bị tra tấn bởi tiếng vọng không ngừng. Nàng làm phản diện, mà bây giờ cứ như là người bị hành hạ hơn là đi hành hạ người khác vậy.
Liễu Triệt Thâm ngất xỉu, đại hội thử luyện đương nhiên không thể tiếp tục.
Niêm Hoa dứt khoát giao cho Tôn Uyên Uyên nhiệm vụ chăm sóc Liễu Triệt Thâm. Dù sao thì hắn cũng là nam phụ, nếu không có thời gian tiếp xúc nhiều hơn, thì làm sao có thể yêu nàng đến mức tình sâu như biển, làm sao có thể nhất định phải là nàng, không thể là ai khác được?
Chẳng bao lâu sau, Tôn Uyên Uyên đã quay trở lại.
"Sư phụ, sư huynh không có gì nghiêm trọng. Chỉ là phong hàn chưa khỏi hẳn, lại gặp ngay đại hội thử luyện, không được nghỉ ngơi đầy đủ nên mới ngất đi thôi."
"Ừm." Niêm Hoa lười biếng đáp một tiếng, rồi nhìn nàng: "Vậy sao ngươi lại quay về? Không ở lại trông chừng hắn?"
"Hằng Khiêm đang chăm sóc rồi. Hắn nói ta là nữ nhi, không tiện ở đó, liền đuổi ta trở về."
Tôn Uyên Uyên có chút khó hiểu, bởi vì từ trước đến nay Hằng Khiêm vốn không phải là người quá câu nệ nam nữ khác biệt, vậy mà hôm nay lại thốt ra những lời như vậy, thật sự là rất hiếm thấy.
Niêm Hoa nghe xong, hứng thú hẳn lên. Quả nhiên tiểu thuyết cẩu huyết, tình tiết mới bắt đầu đã lộ manh mối, về sau chắc chắn càng kịch tính hơn nữa. Nàng không ngại chuyện lớn, liền tiện tay đưa cho Tôn Uyên Uyên một gói thảo dược, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Hằng Khiêm có cái tính ấy, làm sao biết chăm sóc người khác được? Ngươi vẫn là tỉ mỉ hơn, đi xem xét cho cẩn thận. Ngày mai các ngươi phải vào Linh Lung Trận rồi, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Tôn Uyên Uyên bị lời này nói đến ngơ ngác, nhưng cũng ôm lấy gói thảo dược, liên tục gật đầu: “Sư phụ nói rất đúng! Con sẽ đi ngay bây giờ!”
"Này, khoan đã."
Niêm Hoa nhìn theo bóng dáng Tôn Uyên Uyên sắp ra ngoài, liền gọi nàng lại, rồi từ từ đứng dậy từ lò sưởi, chỉnh lại tay áo: "Vi sư đi cùng ngươi."
Tiện thể xem kịch vui một chút.
Trước đây đọc thoại bản chỉ có chữ mà không có hình, bây giờ thì đích thân được chứng kiến “live show”, không thể bỏ lỡ.
Tôn Uyên Uyên nghe vậy, lập tức rất vui mừng. Nàng vẫn luôn muốn hòa giải quan hệ giữa sư phụ và đại sư huynh, bây giờ thấy Niêm Hoa chủ động đi thăm Liễu Triệt Thâm, sao có thể không vui? Vì vậy, nàng nhanh chóng dẫn đường, cùng Niêm Hoa đi về đệ tử viện.