Nhưng không thể tiết lộ chuyện mẫu thí nghiệm 0409, nếu Tạ Nghi hỏi đến, Tô Tri cũng không thể đưa ra lời giải thích hợp lý, anh có chút phiền não.
Ngoài dự kiến, người đàn ông lại không hỏi đến vấn đề khiến Tô Tri khó đối phó này.
Ánh mắt Tạ Nghi dừng lại trên người Tô Tri một lát, đối phương chỉ nói: "Chào cậu, thật trùng hợp, lại gặp mặt rồi, tôi nhậm chức ở đây."
Tô Tri gật đầu: "Đúng là trùng hợp."
Trước đó Tô Tri đã đoán hẳn là Tạ Nghi đến thành phố Z để công tác, lúc đó anh cho rằng Tạ Nghi làm việc ở khu thương mại, anh cảm thấy Tạ Nghi rất giống kiểu tinh anh bình tĩnh thận trọng đàm phán với người khác trên bàn hội nghị, không ngờ người này lại làm việc ở cấm khu.
Nhưng suy nghĩ kỹ, lại cảm thấy rất hợp lý.
Người đàn ông mặc đồ khảo sát, dáng vẻ hoang dã tách biệt khỏi thành phố, mang đến cảm giác hoàn toàn khác biệt so với khi mặc vest được cắt may vừa vặn.
Đôi mắt đen láy của Tạ Nghi khẽ động đậy, cực nhanh nhìn Tô Tri từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt lướt qua vầng trán ướt đẫm mồ hôi của anh, khuôn mặt trắng nõn, cùng đôi môi mềm mại như cánh hoa ửng hồng tương phản với khuôn mặt.
"Buổi tối có mưa, môi trường khu mỏ phức tạp, vì lý do an toàn, hôm nay không thể ra khỏi trại, đi theo tôi trước đã."
Một câu nói cắt đứt ý định muốn tìm cơ hội ra ngoài vào buổi tối của Tô Tri.
Người nắm quyền quyết định đã lên tiếng, xem ra là không có cơ hội rồi.
Tô Tri đành phải ngoan ngoãn đi theo: "Vâng."
Tạ Nghi dẫn Tô Tri đến lều của mình.
Trại đóng quân bên trong cấm khu được dựng lên tạm thời, bên ngoài lắp đặt các thiết bị chống bức xạ, bên trong trại là từng chiếc lều, dùng làm nơi ở.
Lều được dùng thuộc loại quân dụng, chắc chắn rộng rãi, gia công rất tốt, sau khi kéo khóa kín lại, còn có chức năng cách âm nhất định.
Tô Tri đặt ba lô xuống.
Lần này Tô Tri chỉ định ở lại cấm khu hai ngày, cửa vào cấm khu có trạm kiểm tra an ninh, Tô Tri chỉ mang một chiếc ba lô đựng những vật dụng cần thiết và một bộ quần áo để thay, không mang thêm đồ thừa, rất gọn nhẹ.
Tạ Nghi rất tự nhiên nhấc ba lô của anh lên, đặt lên giá, nói: "Cởi đồ phòng xạ ra đi."
Đồ phòng xạ được mặc riêng bên ngoài quần áo, không có gì cần né tránh, hơn nữa anh chỉ là Beta, Tô Tri không nghĩ nhiều, thứ này rất ảnh hưởng đến hành động, vốn dĩ cũng phải cởi ra, anh nói một tiếng "được", rồi đưa tay cởi.
Chỉ là khóa kéo của đồ phòng xạ ở phía sau, vị trí vòng tay ra sau không dễ dùng sức, khóa kéo rất chặt, Tô Tri kéo hai lần, vẫn không kéo được.
Tạ Nghi nhìn một lát, ánh mắt đuổi theo ngón tay thon dài trắng nõn thay đổi tư thế, khẽ hỏi: "Cần giúp không?"
Tô Tri có chút ngại ngùng, buông ngón tay đang vật lộn vô ích ra: "Cảm ơn anh."
Tạ Nghi đi đến sau lưng Tô Tri, nắm lấy khóa kéo trên gáy, chậm rãi kéo xuống.
Trong lúc di chuyển, mu bàn tay thô cứng nóng rực vô tình lướt qua lưng Tô Tri, nhiệt độ nóng bỏng khiến lưng Tô Tri đột nhiên run lên một cái, như bị thứ gì đó liếʍ qua.
Tô Tri phát hiện nhiệt độ cơ thể của Tạ Nghi rất cao.
Hôm đó lúc đâm vào lòng người đàn ông, cảnh tượng lúng túng, Tô Tri không nghĩ đến những chuyện này, bây giờ trong trạng thái bình tĩnh, người đàn ông vừa đến gần, xúc cảm lại vô cùng rõ ràng.
Nhưng tiếp xúc chỉ thoáng qua, Tạ Nghi rất nhanh đã kéo khóa xuống, ngón tay rời khỏi sống lưng Tô Tri, nhiệt độ nóng bỏng tan đi.
Tô Tri khẽ thở ra một hơi, cũng có thể là do anh đổ mồ hôi, cơ thể lạnh đi, nên mới cảm nhận được sự tương phản như vậy.
Tạ Nghi rũ mắt, đôi mắt đen nhìn chăm chú.