Trong phòng, chỉ còn lại Vĩnh Khang Hầu phu nhân cùng nữ nhi Chu Tường.
Vĩnh Khang Hầu phu nhân giận đến nghiến răng, cả giận nói: “Ta đã sớm biết Cố Yểu không phải kẻ lương thiện, quả nhiên là hồ ly tinh! Nhất định là nàng hay tin huynh trưởng ngươi uống say ngủ lại Hiển Quốc Công phủ, liền tìm cách tiếp cận, khiến huynh trưởng ngươi động lòng, rồi lại nhắc đến chuyện hôn sự! Lời ta để ở đây, trừ phi ta chết, nếu không tuyệt đối không cho nàng bước chân vào cửa!”
Chu Tường thấy mẫu thân tức giận, vội đỡ bà ngồi xuống, dịu giọng trấn an: “Mẫu thân hà tất tức giận? Cố gia nay suy tàn đến thế, hôn sự này chẳng phải tùy chúng ta muốn thế nào thì là thế ấy sao? Huống hồ năm xưa phụ thân chỉ để lại một khối ngọc bội làm tín vật, nào có hôn thư rõ ràng? Cũng bởi huynh trưởng tính tình ôn hòa, mới bị Cố đại cô nương kia mê hoặc. Theo nữ nhi thấy, không bằng mẫu thân sớm an bài một thông phòng nha đầu cho huynh trưởng, cũng để hắn không còn vương vấn đến Cố đại cô nương nữa.”
Vĩnh Khang Hầu phu nhân nghe xong, sắc giận trên mặt dần dịu đi, đáy mắt hiện lên một tia suy tính, vỗ tay Chu Tường, nói: “Ngươi nói không sai. Ta ngày thường sợ đám nha hoàn kia quyến rũ huynh trưởng ngươi, bây giờ nghĩ lại, có chút hối hận. Huynh trưởng ngươi bên cạnh không có ai hầu hạ, quả thật cũng không ổn.”
Chu Tường nghe vậy, cười nói: “Vậy mẫu thân sớm an bài một người thỏa đáng đi.” Đoạn nàng thoáng do dự, lại nói: “Chỉ là, hôn sự này dù sao cũng do phụ thân định ra, nếu phụ thân biết được...”
Lời còn chưa dứt đã bị Vĩnh Khang Hầu phu nhân cắt ngang.
“Hắn biết thì sao? Năm đó hắn hấp tấp quyết định hôn sự này, ta đã tức giận không thôi! Hơn nữa, mấy năm nay phụ thân ngươi một lòng cầu đạo, quanh năm ở trong đạo quán, nào có biết chuyện gì? Dù hắn biết ta cũng chẳng ngại, ta đã chịu đựng bao năm, nhưng hôn sự của huynh trưởng ngươi, tất phải do ta quyết định.”
Chu Tường nghe vậy, cười khẽ nói: “Nay tổ mẫu đã dọn về quê an dưỡng, hôn sự của huynh trưởng tự nhiên là do mẫu thân làm chủ.”
Vĩnh Khang Hầu phu nhân gật đầu, lúc này cũng không còn bận lòng giận dữ nữa, chỉ ngồi cân nhắc xem nên chọn ai trong bốn đại nha hoàn bên mình để đưa sang hầu hạ nhi tử.
Sáng sớm hôm ấy, sau khi Cố Yểu cùng mọi người đến thỉnh an lão phu nhân xong, liền lên xe ngựa xuất phủ, một đường hướng về hoàng cung.
Bên trong xe ngựa rộng rãi thoáng đãng, ngoài Ngu thị ra, còn có Ngu Triều, Ngu Yên, Cố Cẩm cùng Cố Yểu bốn người.
Bởi vì tiến cung, các cô nương đều cẩn thận trang điểm một phen.
Ngu thị thấy Cố Yểu không mặc bộ xiêm y mình đã chuẩn bị, trong lòng có phần không vui. Chỉ là khi hỏi đến, Cố Yểu lại nói sợ phục sức quá diễm lệ sẽ thành phô trương, khiến nương nương không vui, nên nàng cũng đành thôi.
Lúc này, Ngu thị nhìn bốn vị cô nương trong xe ngựa, càng ngắm càng cảm thấy kế nữ Cố Yểu dung mạo xuất chúng nhất. Dù chẳng phục sức diễm lệ, nàng vẫn có thể khiến người khác liếc mắt đã chú ý đến, dường như tự nhiên mang theo một cổ khí chất thanh lệ thoát tục, khiến ánh mắt người khác không tự chủ mà dừng lại.
Ngu thị không khỏi thầm nghĩ, Tô thị bạc mệnh, nghe nói cũng chẳng phải tuyệt sắc, vậy mà cố tình sinh ra một nữ nhi xuất trần như thế.
Bất quá, nữ nhi có dung mạo như vậy, đảo lại cũng có thể lợi dụng một phen.