“Có phải mày trộm tai nghe của tao không?”
“Tối qua, mày là đứa rời khỏi lớp muộn nhất. Khi đó trong phòng học chỉ có một mình mày. Ngoài mày ra thì còn ai vào đây nữa?”
Trong phút chốc, ánh mắt của cả lớp khi nhìn về phía Cố Hàn Châu đều trở nên kỳ lạ.
“Không thể nào, chẳng lẽ thật sự là Cố Hàn Châu trộm tai nghe? Không ngờ hắn lại là loại người như vậy, đúng là biết người biết mặt, không biết lòng.”
“Cố Hàn Châu lấy trộm tai nghe Bluetooth để làm gì? Hắn có biết cách dùng không? Đồ nghèo kiết xác như hắn mà cũng có gan đeo tai nghe ba nghìn tệ à?”
“Học giỏi thì sao chứ? Học giỏi mà làm chuyện bẩn thỉu như vậy thì cũng chỉ là một thằng rác rưởi!”
Những lời chế giễu và nhục mạ xung quanh như từng lưỡi dao găm vào không khí, lọt vào tai Cố Hàn Châu.
Hắn vẫn yên lặng ngồi trên ghế, lưng thẳng tắp, đôi mắt đen như mực ánh lên vẻ thờ ơ.
Mấy lời sỉ nhục thế này hắn nghe quá nhiều rồi, lâu đến mức đã chẳng buồn quan tâm.
Nhớ lại chuyện tối qua, Cố Hàn Châu khẽ ngước mắt, ánh mắt chứa đầy ẩn ý lướt qua Kỷ An Triệt.
Trong kiếp này, người duy nhất khiến mọi thứ trở nên khác biệt, dường như chính là anh.
Kỷ An Triệt nhận ra ánh nhìn của nam chủ, cứ tưởng hắn đang mong đợi một sự an ủi, bèn vươn tay ôm nhẹ lấy vai hắn, hạ giọng trấn an:
“Đừng sợ, đừng để tâm mấy lời đàm tiếu đó. Tôi tin cậu, tôi biết cậu không làm chuyện đó.”
Cố Hàn Châu ngẩn ra, ngước mắt nhìn anh đầy kinh ngạc.
“Anh tin em?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Kỷ An Triệt đã đọc nguyên tác, đương nhiên biết rõ chuyện này hoàn toàn là một cái bẫy do Lưu Lợi Phi giăng ra, mục đích là muốn cô lập nam chủ khỏi cả lớp.
Cố Hàn Châu khẽ cụp mắt, hàng mi run run như cánh bướm vẫy nhẹ, nỗi đau âm thầm ẩn giấu trong đáy mắt.
“Nhưng tại sao… tại sao họ lại không tin em?”
“Em phải làm thế nào, mới có thể chứng minh bản thân mình không lấy trộm?”
Thiếu niên cúi gằm đầu, cả người run rẩy từng đợt, dường như sợ hãi đến tột độ.
“Em thật sự không trộm đồ… Vậy mà bọn họ lại cứ liên tục chửi rủa em.”
Cố Hàn Châu bấu chặt lấy tay áo Kỷ An Triệt, đôi mắt tràn ngập ánh sáng cầu cứu, giọng nói nhỏ đến mức gần như nghẹn lại:
“Triệt ca… Em phải làm gì bây giờ? Cầu xin anh… Cầu xin anh giúp em…”
Nhìn gương mặt tái nhợt của nam chủ, Kỷ An Triệt bỗng cảm thấy khó chịu.
Có cảm giác như đứa con ngoan nhà mình bị lũ trẻ đầu đường xó chợ bắt nạt vậy.
Chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi mà anh đã thấy bực mình không chịu được.
Kỷ An Triệt vỗ nhẹ lên vai nam chủ, dịu giọng an ủi:
“Không sao, đừng buồn nữa.”
Anh nhướng mày, giọng điệu tràn đầy chắc chắn:
“Yên tâm đi, cha sẽ giúp con giải quyết vấn đề.”
Cố Hàn Châu: “…”
Vẻ mặt sợ hãi của hắn suýt nữa thì không giữ nổi.
“Cố Hàn Châu, nếu mày trộm tai nghe của tao thì mau nhận đi, bây giờ xin lỗi tao vẫn còn kịp đấy!”
Lưu Lợi Phi đứng trước mặt họ, gân cổ hét lên như một con ruồi vo ve bên tai, giọng điệu đầy kiêu căng.
Kỷ An Triệt thản nhiên đứng dậy, chắn trước mặt nam chủ.
“Cậu nói Cố Hàn Châu trộm tai nghe của cậu, vậy có chứng cứ không?”
“Chứng cứ?”
Lưu Lợi Phi cười khẩy, giọng điệu đầy khinh miệt.
“Chuyện này còn cần chứng cứ sao?”
Hắn khoanh tay, hất cằm kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Nếu cái tai nghe của tôi không ở trong hộc bàn của Cố Hàn Châu, thì tôi xin lỗi cậu ta. Như vậy được chưa?”
Kỷ An Triệt nheo mắt, đôi mắt màu hổ phách lạnh như băng tuyết, giọng nói cũng lạnh lẽo đến mức khiến người ta rét run.
“Cậu vô cớ vu khống Cố Hàn Châu, gây tổn hại nghiêm trọng đến danh dự của cậu ấy. Không chỉ vậy, cậu còn kích động cả lớp cùng lên tiếng bôi nhọ, ảnh hưởng tiêu cực đến tinh thần và tâm lý của cậu ấy.”
“Bây giờ là thời điểm quan trọng của lớp 12, nếu cậu ấy bị ảnh hưởng tâm lý, dẫn đến kết quả thi cử sa sút, thậm chí ảnh hưởng đến kỳ thi đại học… Những hậu quả nghiêm trọng này, cậu nghĩ chỉ một câu xin lỗi là xong sao?”
Không khí trong lớp học lập tức im bặt.
Những lời của Kỷ An Triệt vang vọng trong đầu tất cả mọi người, khiến họ giật mình.