Đoàn Sủng TN 80: Tai Tinh Luôn Gặp Vận May Ngập Tràn

Chương 32: Bảo vệ em gái

Khi nhìn thấy từng con cá đã được xử lý sạch sẽ trong chậu nhà Chu Đông, ông Chu ngơ ngác.

"Sao lại... sao lại nhiều như vậy?" Ông chỉ vào cá trong chậu, vừa nhìn liền biết có không ít.

Chu Đông đáp: "Con đã nói với bố rồi, trong nhà rất nhiều, cho nên không cần lo lắng."

Anh cũng giải thích vì sao chỉ tặng hai người một con cá, không có ý định đưa cho mấy đứa em.

Ông Chu gật đầu: "Con làm như vậy là đúng."

Trong nhà bỗng nhiên nhiều cá như vậy, tuy rằng không nghiêm khắc như trước kia, có người vào núi bắt cá, lấy trứng gà rừng cũng sẽ không bị nói cái gì, nhưng lập tức nhiều như vậy, mặc cho ai cũng sẽ nói ra nói vào.

Hơn nữa làm lớn chuyện, cũng không chỉ là lời nói suông đơn giản như vậy.

Chỉ là, ông Chu vẫn không thể tin được chính là, Đậu Đậu làm sao lại vừa vặn phát hiện những con cá này, hơn nữa con cá này còn ngu ngốc nhảy lên, nghĩ không ra sao?

Không chỉ là ông Chu nghĩ mãi mà không rõ, Chu Đông cũng nghĩ không thông, nhưng có một điều anh có thể chắc chắn là: "Xem ra, Đậu Đậu không phải người khác nói như vậy, không chừng Đậu Đậu là một phúc tinh nhỏ, phúc bảo nhà chúng ta."

Ông Chu nghe tiếng nhìn về phía Đậu Đậu, đứa bé vẫn có đôi mắt sáng ngời nhìn mọi người, trong đôi mắt trong suốt khiến người ta dường như có thể nhìn thấy hy vọng tương lai.

Nhưng rốt cuộc ông Chu cũng không tiếp tục nhìn Đậu Đậu nữa, liền trở về nhà.

Trước khi đi, ông còn dặn dò Chu Đông, cá này nhiều là chuyện tốt, nhưng mà phải làm gì thì vẫn phải cẩn thận một chút, đừng để cho người có dã tâm phát hiện, đến lúc đó báo cho đại đội trưởng.

Chu Đông đồng ý, tiễn ông Chu ra ngoài, lúc này mới xoay người cùng người nhà nấu cơm hấp cá.

Trong nhà làm ba con cá để ăn, hai con dùng để nấu canh, nấu chín thịt cá, một nồi canh cá biến thành màu trắng nhạt, bốc lên mùi thơm ừng ực, xương cá kẹp lại, thịt hai con cá liền biến thành mềm nhũn.

Trong canh, thêm gạo vào, biến thành một nồi cháo cá thơm phức.

Cháo cá đã nấu xong, cho thêm chút rau xanh, mùi thơm lập tức bay đầy phòng.

Một con cá khác dùng để hấp, bên trên để các loại gia vị hấp, lúc dọn lên bàn, rưới nhẹ hai giọt dầu vừng, như vậy là đủ rồi.

Hôm nay trong nhà cũng không cần xào rau xanh, mọi người vây quanh bàn, chỉ ăn cháo cá.

Đậu Đậu ngồi trên ghế, nhìn khuôn mặt bố mẹ và các anh trai, đều tràn đầy nụ cười vui vẻ, bé con cũng rất vui vẻ, hai bắp chân nhỏ đung đưa.

Rất nhanh, Trần Lệ đã bưng cháo tới, còn cẩn thận chọn sạch sẽ xương cá có thể còn sót lại cho con gái, lúc này mới để Đậu Đậu ăn.

Chờ trên tay mỗi người đều có một bát, mọi người cũng bắt đầu thưởng thức bữa tối thịnh soạn này, bên tai, là tiếng cười vui vẻ của các anh.

Chu Hiếu Dương nói: "Lần sau vào núi, phải mang theo Đậu Đậu, không chừng Đậu Đậu đi, lại có thể phát hiện thật nhiều thứ tốt."

Trần Lệ lại vỗ đầu con trai: "Con chỉ nghĩ đến ăn, vạn nhất làm mất em gái thì làm sao bây giờ?"

"Sẽ không đâu, con sẽ bảo vệ em gái thật tốt."

Đậu Đậu cũng nhìn về phía mẹ, vội vàng gật đầu.

Đậu Đậu cũng muốn đi lên núi, trên núi rất thú vị, có thật nhiều thứ bé con chưa từng thấy qua.

Nhìn ánh mắt khao khát của con gái, Trần Lệ cười nói: "Đi đi, đi thôi, chỉ cần an toàn, chỗ nào cũng có thể đi chơi."

Đêm đó, bọn nhỏ đi ngủ sớm.

Hai vợ chồng Chu Đông bận rộn đến khuya mới chuẩn bị đi ngủ.

Chỉ là, Trần Lệ vốn đang ở trạng thái tốt, đến đêm khuya, đột nhiên lại lên cơn, ôm gối không ngừng gọi "Nữu Nữu, Nữu Nữu".

Chu Đông vừa nhìn đã biết là có chuyện chẳng lành, vội vàng đi tìm thuốc cho vợ uống.

Mà Đậu Đậu ngủ ở trong phòng bọn họ, nghe được tiếng mẹ, cũng thức dậy.

Đôi mắt ngây thơ cứ như vậy nhìn về phía giường của bố mẹ.

"Mẹ..." Đậu Đậu khẽ gọi.

Chu Đông đang sốt ruột tìm kiếm thuốc, nghe được âm thanh bỗng sững sờ.

Anh ngẩng đầu, chỉ thấy Trần Lệ vừa rồi còn lăn qua lộn lại ôm gối đầu trên giường, nghe được tiếng gọi vội vàng ngồi dậy, sau đó cũng không đi giày, trực tiếp chạy vội đến trước mặt Đậu Đậu, ôm chầm lấy bé con.

"Con của mẹ..."

Đậu Đậu được mẹ ôm chặt lấy, ngửi thấy mùi quen thuộc của mẹ, bé con gọi: "Mẹ, mẹ..."

Tựa hồ cảm nhận được sự sợ hãi và bất an của mẹ, Đậu Đậu dùng bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Trần Lệ, và dùng giọng nói nhỏ nhẹ nói: "Mẹ, không sợ, không sợ..."

Giọng nói của Đậu Đậu dường như có ma lực, dưới sự an ủi của bé con, cảm xúc của Trần Lệ dần dần ổn định lại.

Một lát sau, cô liền khôi phục lại lý trí.

"Đậu Đậu?" Trần Lệ chần chừ gọi.

Đậu Đậu nhìn mẹ, mỉm cười: "Mẹ, là con."

Trần Lệ cũng mỉm cười, một lần nữa ôm chặt lấy con gái: "Đậu Đậu của mẹ..."

Chu Đông vừa mới tìm được thuốc, nắm chặt trong lòng bàn tay, nhưng lại không đưa cho vợ.

Trần Lệ như vậy không tính là khỏi hẳn, nhưng ít nhất, trong lúc không có thuốc kiềm chế, cô có thể tự mình khôi phục lý trí.

Đêm nay, mặc dù ngủ muộn, nhưng đối với Chu Đông mà nói, lại rất an yên.

Hơn nữa, Đậu Đậu trong mắt anh, cũng trở nên ngày càng quan trọng.