“Muộn rồi, cô đã nói muốn biết rồi, chuyện này không thể nuốt lời đâu!” Vươn tay ôm lấy eo thon của Ngụy Oánh Tuyết, để cơ thể người này áp sát vào mình, môi kề môi, chỉ cần sơ ý một chút là sẽ chạm vào nhau.
Ngụy Oánh Tuyết vội vàng dùng tay đẩy bàn tay hư hỏng đang ôm mình ra, nhưng động tác này lại khiến đôi môi gần trong gang tấc kia chạm vào nhau, điều này lại tạo cơ hội cho đối phương mặc cho cô cố gắng trốn tránh cũng không thể thoát khỏi đôi môi như nam châm kia, để Hàn Vũ chiếm được một lợi thế lớn, còn khiến bản thân hoàn toàn dựa vào người ta.
Hàn Vũ vốn không định hôn cô, chỉ muốn trêu chọc một chút, nhưng không ngờ đôi môi kia lại chủ động dâng lên, đã dâng đến tận cửa thì mình không nếm thử thì thật có lỗi với bản thân.
Sử dụng tất cả kỹ năng để trêu chọc đôi môi mềm mại kia, từng bước làm tan rã ý chí muốn thoát ra của đối phương, từng chút phá vỡ sự cứng đầu kia, để cho sự e thẹn và kháng cự từng chút biến thành sự đón nhận.
Theo sự quấn quýt của lưỡi, đôi tay ngọc ngà kia không còn giãy giụa nữa mà chuyển sang ôm lấy cổ Hàn Vũ, treo lên người ta.
Đợi đến khi Hàn Vũ hôn đến mức người kia sắp ngạt thở mới buông đôi môi kiều diễm kia ra, nhìn Ngụy Oánh Tuyết trong lòng đã bị mình hôn đến mức toàn thân mơ hồ, trong lòng thật sự sảng khoái vô cùng.
Với giọng nói dịu dàng sau nụ hôn nồng cháy vừa rồi, nói: “Cô biết hôm nay cô mặc đồ quyến rũ đến mức nào không? Cả tiết học, mắt tôi không thể rời khỏi cô, cô bảo tôi phải làm sao, tôi cũng không muốn, đều là do yêu tinh cô gây họa.”
Ngụy Oánh Tuyết vẫn còn đang thở dốc, nằm trên người Hàn Vũ nghe những lời đường mật này, trong lòng thật sự không biết nên vui hay nên buồn, sao lại biến thành thế này chứ, đáp lại một cách yếu ớt: “Em thích gì ở tôi, em nói cho tôi biết, tôi sửa còn không được sao!”
“Chúng ta đã thân mật với nhau rồi, rõ ràng lúc nãy em còn rất hưởng thụ, chẳng lẽ giờ muốn quỵt nợ? Em phải chịu trách nhiệm với tôi đấy! Đừng làm kẻ bội bạc, mặc xong quần áo rồi trở mặt không quen biết chứ!”
Hàn Vũ cố ý làm ra vẻ Trần Tư nói: “Tôi thích tất cả mọi thứ ở em, đặc biệt là khuôn mặt lãnh đạm này, tôi yêu chết mất!”.
Ngụy Oánh Tuyết trừng mắt nhìn tên tiểu hỗn đốn này rồi thoát khỏi vòng tay đang ôm mình, dựa vào cánh cửa: “Đừng có nói bậy, rõ ràng là ta thiệt thòi chứ, nếu cần ai chịu trách nhiệm cũng là ta phải không? Sao chàng lại đổi trắng thay đen thế này. Ta mà có khuôn mặt lãnh đạm à? Vớ vẩn hết sức.”
Hàn Vũ đứng thẳng dậy, vỗ ngực thề thốt nói: “Được rồi, nếu nàng đã nói vậy thì để ta chịu trách nhiệm với nàng. Khuôn mặt lãnh đạm tốt chứ, để cho những kẻ có ý đồ xấu không dám đến gần, ta cũng yên tâm. Vậy đấy, bây giờ trông nàng chính là đang lãnh đạm, không tin thì nàng soi gương xem!” Nói rồi, Hàn Vũ kéo Ngụy Oánh Tuyết sang một bên, mở cửa chạy mất.
Thật nực cười, chịu trách nhiệm với ta? Bây giờ trong đầu lũ trẻ con này đang nghĩ gì vậy? Quả là khác biệt thế hệ.
Trên mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc mà chính mình cũng không hay biết, Ngụy Oánh Tuyết đi đến trước gương nhìn khuôn mặt mình.
Môi bị tên hỗn đốn kia hôn đến đỏ cả lên, lát nữa làm sao lên lớp được đây?