"Ta, ta tên là Nguyệt Trường Ca." Thiếu nữ Luyện Khí khẩn trương lại kích động nói, "Ta đến tìm yêu nữ kia trả thù, nàng ta hại chết đại ca của ta, đáng tiếc ta đánh không lại nàng ta, không những không thể báo thù mà còn bị nàng ta bắt giữ, nếu vừa rồi bên trong thật sự là yêu nữ Cơ Ngọc, vậy..." Nàng trực tiếp cúi người hành lễ, "Trường Ca xin đa tạ thần quân diệt trừ yêu nữ, đa tạ thần quân báo thù cho đại ca của ta!"
Lục Thanh Gia nhìn nàng một hồi lại dùng kết giới phong ấn cửa phòng, chậm rãi bước xuống bậc thang, thản nhiên nói: "Nàng ta chưa chết, ngươi cảm tạ sớm rồi."
Nguyệt Trường Ca ngẩn người, vội vàng bước lên nói: "Nhưng vừa rồi vãn bối nghe nàng ta kêu thảm thiết như vậy, sao có thể còn sống..."
"Nàng ta vẫn còn sống." Lục Thanh Gia liếc nhìn nàng, "Ân oán của ngươi với nàng ta, có thể đợi nàng ta tỉnh lại rồi nói."
Nguyệt Trường Ca có chút hoảng hốt, thấy Lục Thanh Gia dường như sắp rời đi, nàng lại vội vàng đuổi theo.
Nàng đến gần, Lục Thanh Gia có thể cảm nhận được hơi thở vẩn đυ.c kỳ lạ trong cơ thể nàng, Phượng Linh màu vàng kim giữa mày hắn lóe lên, vẫn chưa cự tuyệt nàng đến gần.
Cơ Ngọc không biết mình đã hôn mê bao lâu.
Lúc nàng tỉnh lại, vết thương trên môi đã khép lại, trên người cũng không còn đau, màu da trở lại bình thường.
Nhưng mặc dù mọi thứ dường như đã tốt hơn, nhưng cơn đau cùng cảm giác bỏng rát trong ký ức vẫn khiến nàng sợ hãi, hai tay run rẩy.
Nàng thấy một chiếc nhẫn trữ vật quen thuộc đặt ở cuối giường, chính là chiếc nhẫn mà nguyên chủ bị mất, nàng không kịp bình phục lại tinh thần mà bò qua xem xét nhẫn trữ vật, thất vọng phát hiện, pháp khí và bùa chú bên trong đều không còn, chỉ còn lại một ít đồ dùng hàng ngày của nữ tu.
Cơ Ngọc lấy một bộ quần áo ra, thay đồ theo ký ức, sau đó ngồi trước gương chải tóc.
Buông chiếc lược gỗ xuống, nhìn khuôn mặt giống hệt mình trong gương, Cơ Ngọc vô thức xoa mặt.
Vốn dĩ không có nhiều cảm giác chân thật với thế giới này, luôn cảm thấy những thứ mình gặp phải đều là NPC, nhưng nhìn khuôn mặt giống hệt mình trong gương, lại nhớ lại cơn đau trước đó, tất cả đều chân thật không thể tả.
Đến lúc này, lý do vì sao xuyên sách đã không còn quan trọng, có thể về nhà hay không cũng không phải là mấu chốt nhất, quan trọng là phải nhanh chóng loại bỏ tinh huyết Phượng Hoàng trong cơ thể, sau đó tránh xa tên tâm thần Lục Thanh Gia kia.
Nhưng nói thì dễ, làm thì khó.
Đẩy cửa ra ngoài, kết giới tỏa sáng rồi dần dần biến mất khi chạm vào nàng, nàng bước xuống bậc thang, ánh mắt dừng lại ở thủy tạ không xa.
Nàng nhìn thấy Lục Thanh Gia, còn có... Nguyệt Trường Ca.
Nguyệt Trường Ca cười rất đẹp, ngây thơ trong sáng, không biết nàng ta nói gì mà Lục Thanh Gia đang ngồi đối diện nàng ta chậm rãi uống trà nghe thấy lại mỉm cười ôn nhu.
Một người như ngọc khi cười lên, đáy mắt lại có chút dịu dàng.
Cơ Ngọc nhìn thấy liền nhịn không được cười nhạo trong lòng, diễn cũng giỏi thật, nếu nàng không nhìn thấy bộ dạng âm hiểm độc ác của hắn cũng sẽ cho rằng hắn là một chính nhân quân tử nho nhã lịch sự.
Trong đình, Lục Thanh Gia bỗng nhiên nhìn về phía nàng, Cơ Ngọc lập tức quay mặt đi, xoay người muốn tìm chỗ khác đợi, căn phòng này khiến nàng trải qua quá nhiều chuyện bất đắc dĩ, thật sự không muốn ở lại thêm một khắc nào.
Nhưng nàng muốn chạy, có người lại không muốn thả nàng đi.
Nguyệt Trường Ca bay người đến, rút đoản kiếm kỳ quái ra đâm về phía nàng.
"Yêu nữ! Nạp mạng đền cho đại ca ta!"
Cơ Ngọc không muốn làm khó nữ chính, kỳ thật nàng không muốn trêu chọc cả nam chính lẫn nữ chính, nhưng bọn họ hết lần này đến lần khác ép nàng phải phản kháng.
Nàng mặt không cảm xúc vung tay áo lên, Nguyệt Trường Ca chỉ mới Luyện Khí, sức chiến đấu bằng không, trực tiếp bị nàng đánh bay ra ngoài.
Nguyệt Trường Ca kêu lên một tiếng, cứ tưởng mình sẽ ngã rất thảm nhưng không phải vậy.
Lục Thanh Gia kịp thời đuổi tới cứu nàng ta xuống.
Hương thơm thanh lãnh quanh quẩn bên người, Nguyệt Trường Ca có một thoáng thất thần, sau khi hoàn hồn lại đứng nghiêm chỉnh, đỏ mặt nói: "Đa tạ sư tôn."
Cơ Ngọc kinh ngạc nhìn bọn họ, nàng đã hôn mê bao lâu mà cốt truyện đã phát triển đến mức bái sư rồi sao? Cũng thật nhanh chóng.
Nghĩ đến thân phận thật sự của Nguyệt Trường Ca, Cơ Ngọc nhìn Lục Thanh Gia với ánh mắt có chút hả hê.