Cơ Vô Huyền rốt cuộc đã cho nguyên chủ những thứ gì vậy, sao khi trộn lẫn vào nhau lại có phản ứng mạnh thế?
Nàng cảm thấy rất khó chịu, cả người đổ mồ hôi, giọng nói khàn đặc, tay vô thức bắt đầu cởϊ qυầи áo, tua rua trên đầu cũng xiêu vẹo, rất nhanh rơi xuống đất.
Nàng chật vật ngã xuống đất, cúi đầu không ngừng run rẩy, quần áo trên người bị nàng xé rách tả tơi, lộ ra một góc yếm màu hồng cánh sen xinh đẹp, nàng cảm nhận được có người đang vuốt ve trán mình, nàng ngây ngốc ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Lục Thanh Gia.
Ấn ký Phượng Hoàng màu vàng kim giữa mày hắn không ngừng lóe sáng, Cơ Ngọc nhìn thấy, không nhịn được đưa tay lên muốn chạm vào, nhưng nàng không chạm tới được.
Nàng ngã trên mặt đất, hắn đứng thẳng, cho dù hắn cúi người xuống, nàng cũng không chạm tới được mặt hắn.
Cơ Ngọc và Lục Thanh Gia nhìn nhau một lúc lâu, dược lực của thuốc hỗn hợp đã cắt đứt tia lý trí cuối cùng của hai người, trong khoảnh khắc tỉnh táo cuối cùng, Cơ Ngọc không nhịn được nghĩ thầm ——
Nàng muốn nói lời xin lỗi với nữ chính vẫn còn bị nhốt trong nhà kho.
Thật sự là thân bất do kỷ, không thể khống chế được, nam chính của người ta, nàng chỉ có thể ngủ trước để tỏ lòng kính trọng.
Cơ Ngọc bị trói chặt hai tay.
Nàng chưa đến trăm tuổi đã sắp kết đan, trong quyển sách này đã được coi là vô cùng ưu tú.
Nhưng dù vậy vẫn không phải đối thủ của nam chính nghịch thiên.
Cơ Ngọc cảm thấy mình đúng là tự chuốc lấy phiền phức.
Nàng chưa từng chịu khổ như vậy.
Nếu biết thế này, ngay từ đầu nàng đã chọn chết rồi, phản kháng làm gì, chạy trốn làm gì, cảm giác bây giờ thật sự chẳng khá hơn chết là bao.
Nàng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết trời như sáng rồi lại tối vô số lần, lý trí của nàng như tách rời khỏi thân thể, tay không nhấc nổi, chân cũng không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho Lục Thanh Gia muốn làm gì thì làm.
Đến khi tất cả cuối cùng cũng dừng lại, nàng đã gần như mất hết thần trí.
Nàng ngây dại nhìn màn giường màu đỏ, nguyên chủ rất tận tâm chuẩn bị cho lần đầu tiên của mình, trong nguyên tác không những không dùng đến, còn trở thành nơi nàng bỏ mạng, ai có thể ngờ được sau khi nàng xuyên đến, nơi này lại phát huy tác dụng chứ.
Nàng đau đớn toàn thân, khi dược lực tiêu tan, nàng rốt cuộc không cần phải duy trì tỉnh táo nữa.
Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, nàng dường như lẩm bẩm một câu: "Ngươi lợi hại như vậy, sao lại bị ta tính kế chứ."
Đúng vậy, nếu hắn đưa nàng rời khỏi căn phòng này sớm thì mọi chuyện sau đó đã không xảy ra.
Cho dù hắn tự mình rời đi, bỏ mặc nàng lại cũng được.
Hắn hoàn toàn có năng lực tránh được tất cả.
Nhưng hắn lại cố tình thất thần đúng vào thời khắc mấu chốt đó.
Khoảnh khắc thất thần này đã khiến hắn mất đi khống chế.
Lục Thanh Gia ngồi dậy nhìn Cơ Ngọc đang hôn mê bất tỉnh, hàng mi thiếu nữ còn đọng nước mắt, trên mặt vẫn còn lưu lại chút ửng hồng, mái tóc đen nhánh mềm mại xõa tung trên chiếc giường đỏ rực, đôi môi anh đào non mềm bị dày vò đến sưng đỏ, ngay cả khi ngất xỉu cũng hơi hé mở.
Chỉ cần nhìn nàng thôi cũng có thể nhớ lại hương vị ngọt ngào giữa môi răng nàng.
Dấu ấn Phượng Linh giữa mày Lục Thanh Gia chớp động, hắn mím môi mỏng, dời mắt nhìn sang một bên.
Gϊếŧ Cơ Ngọc đối với hắn mà nói dễ như trở bàn tay.
Nhưng hắn đã không ra tay ngay từ đầu, bây giờ cũng không dễ dàng ra tay được nữa.
Không biết qua bao lâu, Cơ Ngọc tỉnh lại trong sự kiệt quệ.
Mí mắt nàng dính chặt vào nhau, phải cố gắng dụi mắt mới mở ra được.
Hình ảnh trước mắt vẫn là tấm lụa đỏ quen thuộc, nàng vẫn chưa trở về thế giới của mình, sự mệt mỏi trên cơ thể nhắc nhở nàng rằng tất cả những gì đã xảy ra đều là sự thật, không phải mơ.
Cơ Ngọc ngây người một lúc, cố gắng ngồi dậy, tấm lụa mỏng trên người trượt xuống để lộ thân thể đầy vết thâm tím.
Nàng nhíu mày kéo chăn che kín người, nhanh chóng nhìn sang bên cạnh, nơi đó trống không, người đã sớm rời đi.
Trong lòng nàng không rõ là cảm giác gì, nàng có nên cảm ơn hắn không? Sau khi mọi chuyện đã qua, hắn đã không gϊếŧ nàng.
Âm thanh sột soạt truyền đến, Cơ Ngọc đột nhiên nhìn sang, phía sau bình phong có một người đang ngồi, bóng dáng hắn có chút mơ hồ, nhưng cũng đủ để nàng nhận ra đó là ai.
"Ngươi..."
Nàng mở miệng, giọng khàn đặc, cổ họng khô rát khó chịu, nàng nhớ lại mình đã kêu đến khản cả giọng, nhất thời không còn muốn nói gì nữa.