Phế Thái Tử Trọng Sinh Thành Tác Tinh

Chương 10

Chỉ thấy đế vương thoáng quét mắt nhìn y một cái, sau đó lạnh nhạt nói: "Hôm qua mới tỉnh, sao hôm nay đã đến gặp trẫm?"

Nói xong, Hoàng đế lại cúi đầu, tiếp tục xử lý chính vụ. Nhưng Du Ngọc Tuế thì khác, y phải nghiêm túc trả lời từng câu hỏi.

"Nhi thần vừa tỉnh lại đã nghe nói Phụ hoàng muốn gặp nhi thần. Nhi thần và Phụ hoàng máu mủ tình thâm, sao có thể nhẫn tâm để Phụ hoàng chịu nỗi khổ nhớ mong người thân? Vì thế, dù có phải bò, nhi thần cũng phải bò đến đây gặp Phụ hoàng!" Du Ngọc Tuế chân thành nói, ánh mắt tràn đầy sùng bái, ngưỡng mộ, không hề có chút giả dối.

Du Phụng Vân nghe vậy, tay không khỏi khựng lại, nét bút trên tấu chương lem thành một vết mực đen nhánh. Sau đó, ông chậm rãi ngước mắt nhìn vị hoàng tử chưa từng được ông để tâm quá nhiều.

Không biết vì sao, lời của Du Ngọc Tuế khiến ông cảm thấy dính dính, buồn nôn.

Lúc này đây, Du Phụng Vân cuối cùng cũng hiểu tâm trạng của Hoàng Quý phi khi nghe cung nhân thuật lại lời của Thái tử.

Cái gì mà "yêu ta, thương ta", cứ như thể một búa đóng đinh vào đầu người khác, ép họ phải thừa nhận y thật sự được yêu thương. Nhưng trên thực tế, đó chỉ là một cách để y chọc tức người khác mà thôi.

"Thái tử khỏi bệnh xong, tính tình cũng thay đổi rồi." Du Phụng Vân đặt bút xuống, nhìn y chăm chú.

Du Ngọc Tuế không hề e sợ, thẳng thắn đáp: "Sau khi trải qua sinh tử, ai rồi cũng sẽ nhìn thấu nhiều chuyện."

Du Phụng Vân nghe vậy, khẽ bật cười, rồi nói: "Trẫm đã nghe chuyện xảy ra ở Đông Cung. Nếu ngươi đã có chủ ý, vậy từ nay Đông Cung do ngươi tự quản lý đi."

Du Ngọc Tuế nghe xong, lập tức nhìn chằm chằm vào vị phụ hoàng của mình. Có chuyện tốt như vậy sao? Người không lừa ta chứ?!

Nhưng sự thật là, đúng có chuyện tốt này rơi xuống đầu y. Còn về việc vì sao Hoàng đế lại đột nhiên buông tay, chỉ có bản thân ông ta biết.

Sau khi Du Phụng Vân phê duyệt thêm hai bản tấu chương, ông ngẩng đầu lên, thấy Du Ngọc Tuế vẫn đứng đó. Ánh mắt ông có chút khó hiểu: "Sao còn chưa đi?"

Hoàng Quý phi còn chưa tới, y sao có thể đi được? Vậy nên, Du Ngọc Tuế giả vờ không hiểu ánh mắt của Hoàng đế, bắt đầu ca ngợi: "Phụ hoàng đối xử với nhi thần thật tốt! Đợi khi nhi thần khỏi bệnh nhất định sẽ thay Phụ hoàng san sẻ nỗi lo trong triều."

Tất nhiên, y sẽ không bao giờ khỏi bệnh. Y sẽ mãi mãi không thể giúp Phụ hoàng san sẻ bất cứ chuyện gì.

Ngay lúc Du Phụng Vân bắt đầu cảm thấy phiền đến mức muốn quát lên "Cút ngay!", thì cuối cùng, Hoàng Quý phi cũng xuất hiện, mang theo điểm tâm nàng ta tự làm.

Là một bậc đế vương, Du Phụng Vân nhanh chóng nhận ra vẻ mặt phấn khởi lóe lên trong mắt Du Ngọc Tuế, sau đó ông đặt bút xuống, thản nhiên nói: "Tuyên."

Rất nhanh, Hoàng Quý phi liền bước vào, trên tay là một khay bánh điểm tâm. Trên đầu nàng ta ít đi vài cây trâm vàng so với ngày thường, phục sức cũng giản dị hơn, càng khiến nàng trông có vẻ yếu đuối, đáng thương.

Nàng ta đến để nhận lỗi với Hoàng đế, nhưng lại vạn vạn không ngờ rằng Thái tử cũng có mặt tại đây.

"Thái tử điện hạ sao lại ở đây?" Hoàng Quý phi Tô Hòa Uyển có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn. Chẳng lẽ nàng phải cầu xin sủng ái trước mặt Thái tử?

Du Ngọc Tuế yếu ớt cười: "Hoàng Quý phi đến đúng lúc lắm. Ta nghe nói ngươi đã không còn quản lý cung vụ nữa."

Nụ cười trên mặt Hoàng Quý phi cứng lại. Thái tử vừa mở miệng đã đâm đúng chỗ đau của nàng.

"Vậy nên, Hoàng Quý phi có thể trả lại bút tích cùng di vật của mẫu hậu ta rồi chứ?" Du Ngọc Tuế tội nghiệp nhìn nàng, giọng nói bi thương: "Vài ngày nữa chính là ngày giỗ của mẫu hậu ta."

Khoảnh khắc đó, Tô Hòa Uyển chỉ muốn bóp chết Du Ngọc Tuế ngay lập tức.

Thái tử Du Ngọc Tuế năm nay đã mười bảy tuổi, còn Nguyên hậu đã mất mười bảy năm. Trong hậu cung, ngoại trừ những lão nhân từng hầu hạ Nguyên hậu cùng chính Du Ngọc Tuế, gần như không ai còn nhớ đến ngày giỗ của bà.

Vậy mà, Hoàng Quý phi kiêu ngạo ngang ngược như Tô Hòa Uyển lại quên mất rằng, trong một lần tức giận, nàng ta đã xé nát bút tích cùng di vật của Nguyên hậu. Một phi tần hủy hoại di vật của Tiên hậu, dù có lấy lý do gì đi nữa, cũng vĩnh viễn là tội bất kính.

Bên cạnh, Du Ngọc Tuế lộ ra vẻ mặt bi thương, nhưng trong đáy mắt y, một tia lạnh lẽo lóe lên.

Bởi vì y hiểu rõ Tô Hòa Uyển đến tận xương tủy sau mười mấy kiếp luân hồi, nàng không hề thông minh, thậm chí còn nóng nảy, bốc đồng.

Lý do duy nhất giúp nàng leo lên vị trí Hoàng Quý phi, thứ nhất là vì nàng sinh ra trưởng tử của Hoàng đế; thứ hai là vì phụ thân của nàng, Tô thừa tướng xuất thân từ hàn môn, mà Hoàng đế cần ông ta để kiềm chế ngoại thích và thế gia.

Du Ngọc Tuế từ lâu đã đoán được rằng Tô Hòa Uyển nhất định sẽ xé bỏ di vật của Tiên hậu. Y chỉ đang chờ một thời cơ thích hợp để vạch trần chuyện này trước mặt mọi người. Không ngờ, thời cơ ấy lại đến nhanh như vậy.

"Di vật của Tiên hậu mang lại cho bản cung rất nhiều lợi ích. Mong Thái tử điện hạ có thể để bản cung giữ lại thêm vài ngày." Hoàng Quý phi cố gắng gượng cười: "Bản cung chỉ hy vọng có thể học theo Tiên hậu, làm việc thật chu toàn."

Vừa nói xong câu này, Hoàng Quý phi liền cảm thấy ghê tởm đến muốn nôn.

Nàng ta vào cung lâu như vậy, người nàng ta hận nhất chính là Tiên hậu. Dù người đàn bà đó đã chết hơn mười năm, nàng ta vẫn hận thấu xương. Nếu có thể leo lên vị trí Hoàng Thái hậu, nàng ta nhất định sẽ đem bài vị của Tiên hậu quăng ra khỏi tông miếu!

Thế mà bây giờ, nàng ta lại phải cố nhịn mà nói ra mấy lời dối trá này. Không khỏi cảm thấy ghê tởm chính mình.