Cậu rút ra một kết luận: đám người này lắm tật thật.
Ninh Hợp Ý nghĩ ngợi, cuối cùng quyết định lưu lại hết những thứ này, để dùng khi cần thiết.
Lúc làm xong những việc này, kim đồng hồ đã lặng lẽ chỉ đến số "11", bụng của Ninh Hợp Ý cũng đúng lúc phát ra âm thanh.
"Ục ục——"
Ninh Hợp Ý xoa bụng, quyết định ra ngoài tìm đồ ăn.
Cậu tiện tay lấy một chiếc khẩu trang trắng từ trong túi ra, đeo lên. Dải cao su mềm mại được kẹp chặt trên sống mũi cao thẳng, che đi phần lớn khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt tinh xảo động lòng người.
Ninh Hợp Ý đi đến trước gương trong phòng vệ sinh. Dù khẩu trang đã che đi phần lớn khuôn mặt, nhưng đôi mắt hẹp dài của thiếu niên trong gương vẫn lấp lánh như những vì sao, là vẻ tuấn tú và tươi đẹp không thể che giấu được.
Cậu bĩu môi, làm rối mái tóc ba bảy, tất cả những sợi tóc con được vuốt ra phía trước trán, che đi đôi mắt.
Cuối cùng, cậu hài lòng gật đầu, thiếu niên đầu nấm ảm đạm trong gương cũng gật đầu theo.
"Rất tốt." Ninh Hợp Ý cười lên, lộ ra tám chiếc răng trắng tinh.
Tuy nhiên, Ninh Hợp Ý rất nhanh sau đó đã không thể cười nổi nữa.
Sau khi gọi Jess ra theo lời hắn nói, cậu nhận được một tin tức có thể nói là ác mộng.
Ảnh của cậu đã bị lan truyền trên diện rộng, và tất cả mọi người đều biết cậu không có bối cảnh nên dễ bắt nạt.
Ninh Hợp Ý cầm đôi đũa tre trên tay, trước mắt là những món ăn ngon mắt ngon miệng, đối diện là Jess đang mang theo chút tức giận và hả hê.
Jess nhàn nhã ngồi đối diện Ninh Hợp Ý, mặc dù bài đăng trên diễn đàn đã khiến kế hoạch của hắn gặp chút bất ngờ, nhưng nó lại mang đến cho hắn một ý tưởng hoàn toàn mới.
"Thật ra cậu cũng không cần lo lắng." Jess yên lặng nhìn Ninh Hợp Ý đang cúi đầu, từ góc độ của hắn, chỉ có thể nhìn thấy xoáy tóc đen đậm như mực và nửa dưới khuôn mặt góc cạnh của đối phương. Đôi môi của đối phương dính một lớp son bóng mỏng manh, khiến đôi môi vốn đã mỏng và gợi cảm càng thêm căng mọng.
Đột nhiên hắn cảm thấy cổ họng khô khốc, yết hầu trượt lên xuống, đặt tay lên mu bàn tay của Ninh Hợp Ý, chậm rãi nói ra ý tưởng của hắn: "Cậu có thể đi theo tôi, mặc dù tôi không phải là người đứng đầu ở Garcia, nhưng muốn động đến cậu thì bọn họ cũng phải cân nhắc."
"Cảm ơn ý tốt của cậu, Jess," Ninh Hợp Ý ngẩng đầu, tóc mái trên trán tản ra, để lộ đôi mắt sáng như sao, nở một nụ cười nhạt: "Nhưng tôi tin rằng Garcia là một trường học kỷ luật nghiêm minh, đoàn kết hữu nghị."
"Tôi từ nhỏ đến lớn đã nghe những câu chuyện về các quý tộc lịch thiệp, nên tôi tin rằng mọi người ở Garcia sẽ không làm điều gì quá đáng."
Nụ cười này của Ninh Hợp Ý có thể nói là đáng thương đáng yêu, đặc biệt là khi đôi mắt kia cụp xuống nhìn người khác.
Jess lúc đó đã bị nụ cười này làm cho mê mẩn, còn Ninh Hợp Ý cũng nhân lúc này rút tay về, đặt xuống dưới bàn.
"Hơn nữa, nếu tôi thực sự bị nhắm vào, tôi cũng không thể liên lụy đến cậu." Ninh Hợp Ý ra vẻ suy nghĩ cho đối phương, không cho Jess cơ hội nói chuyện, "Để đảm bảo an toàn, Jess, chúng ta đừng đi cùng nhau vội."
Jess: ?
Jess nghe thấy câu nói sau cùng này, vẻ mặt lập tức trở nên kỳ quái, cũng không để ý đến động tác của Ninh Hợp Ý.
Hắn đây là bị một dân đen từ chối sao? Hắn hạ mình cho đối phương một cơ hội, đối phương lại không chấp nhận?
Điều này rõ ràng đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến lòng tự trọng quý tộc của hắn, một dân đen đến từ khu hạ lưu sao xứng đáng từ chối sự giúp đỡ của hắn?
Nhưng trong cảm xúc tức giận này lại xen lẫn một cảm giác vi diệu khó tả, giống như bị một con chó nhỏ liếʍ một cái, ướŧ áŧ, có chút bẩn, rất ghét bỏ, nhưng cũng không đến mức đáng ghét.
Nhưng cảm giác bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ vẫn chiếm thế thượng phong, giọng điệu của hắn trở nên lạnh nhạt, nói: "Vậy thì cứ như cậu nói đi."