Hai từ này như tiếng sấm vang dội bên tai Thi Thủy Cầm.
Đúng rồi, là chuyện rơi xuống nước!
Đôi mắt Thi Thủy Cầm sáng lên, vội vàng nói:
“Ngươi chính là vì ghi hận chuyện ta đẩy ngươi xuống nước lần trước nên mới cố ý hãm hại ta!”
Lời vừa dứt, không gian xung quanh lập tức tĩnh lặng như tờ, yên ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi.
Thi Thủy Cầm lúc này mới ý thức được mình vừa nói ra điều gì, sắc mặt lập tức trắng bệch rồi chuyển sang xanh mét, miệng lắp bắp:
“Không… ta… ta không có…”
Mộ Vân Y lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, biểu cảm vô cùng chân thật, hoàn toàn khác với vẻ mặt “giả trân” lúc trước.
Sự thay đổi này khiến người ta có cảm giác đây mới là phản ứng chân thật nhất của nàng.
Tứ phu nhân Thải Vi nghe vậy, nụ cười trên môi lập tức tắt ngấm, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Thi Thủy Cầm:
“Ta đã nói rồi, ngày đó rõ ràng muội ấy đang đứng yên bên cầu, sao tự dưng lại trượt chân ngã xuống nước? Thì ra là ngươi hãm hại muội ấy! Làm chuyện xấu xa lại còn đổ vạ cho ta, tâm địa thật độc ác! Hôm nay ngươi lại còn định vu oan cho muội ấy, đại tỷ, loại người như thế, không giữ lại được đâu!”
Giọng Thải Vi lạnh lùng, từng lời nói sắc bén như dao cắt.
“Không… không phải như vậy!”
Thi Thủy Cầm hoảng loạn giải thích, nhưng ánh mắt mọi người xung quanh đã lộ rõ vẻ nghi ngờ.
Nàng ta đã tự mình thừa nhận, không ai ép buộc, đây chính là bằng chứng thép!
Thi Thủy Cầm chợt quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, lập tức nói:
“Mọi người có thể hỏi hắn! Hắn là tình nhân của con tiện nhân Mộ Vân Y này! Ta đã từng nhiều lần thấy hắn lén lút vào sân của cô ta. Nhất định là cô ta đã sai khiến hắn hãm hại ta! Đại tỷ, tỷ phải làm chủ cho ta, ta thật sự bị oan uổng!”
Mộ Vân Y vẫn bình tĩnh nghe nàng ta kêu khóc, ánh mắt sắc bén lập tức bắt được hành động mờ ám của Thi Thủy Cầm.
Nàng ta khẽ làm một động tác tay với người đàn ông kia.
Người đàn ông kia rõ ràng cứng đờ trong giây lát.
Có vẻ như trong tay Thi Thủy Cầm đang nắm giữ thứ gì đó để khống chế hắn.
Đại phu nhân Tần Sương Tuyết lạnh lùng ra lệnh:
“Ngẩng đầu lên!”
Người đàn ông kia run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Một khuôn mặt nhọn hoắt, hai mắt gian tà, dáng vẻ hết sức hèn mọn hiện ra trước mặt mọi người.
Chậc chậc…
Dùng loại người này để làm nhục nàng sao?
Chỉ nghĩ đến việc kiếp trước nguyên chủ bị hãm hại, bị kẻ khác làm nhục rồi bị dìm chết, trong lòng Mộ Vân Y lập tức dâng lên sự căm phẫn tột cùng.
Nếu ả ta thích dùng loại thủ đoạn này, vậy thì hãy để ả ta nếm thử mùi vị của nó!
“Nói! Ngươi là ai?”
Đại phu nhân Tần Sương Tuyết chất vấn.
Mộ Vân Y liếc mắt nhìn Tần Sương Tuyết, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lùng.
Thì ra… không chỉ Ngũ phu nhân và Tứ phu nhân ganh ghét nguyên chủ, ngay cả vị Đại phu nhân này cũng không hề đơn giản.
Việc ép người đàn ông kia khai báo ngay trước mặt mọi người là một bước cờ hiểm.
Bất kể người đàn ông này nói gì, danh tiếng của Mộ Vân Y đều sẽ bị ảnh hưởng.
Nếu hắn không vu oan cho nàng thì người khác sẽ nghĩ hắn đang bảo vệ Mộ Vân Y.
Như vậy, quan hệ giữa hai người ắt sẽ bị nghi ngờ.
Nếu hắn nói có quan hệ với nàng, thì Mộ Vân Y sẽ bị coi là da^ʍ phụ, thanh danh hoàn toàn bị hủy hoại.
Đây là cái bẫy mà Tần Sương Tuyết đã giăng ra từ trước.
Nhưng đó… vẫn chưa phải là điều quan trọng nhất.
Điều quan trọng nhất, là Bắc Minh Vương.
Đàn ông ghét nhất là phụ nữ không chung thủy, đặc biệt là đàn ông trong thời kỳ phong kiến, càng không thể dung thứ cho chuyện này.
Việc làm của Tần Sương Tuyết lúc này rất dễ khiến Tần Thương sinh nghi, gieo vào lòng hắn một hạt giống ngờ vực.
Điều này hoàn toàn không có lợi cho việc tranh sủng của bà ta.
Vị đại phu nhân này quả thật là dụng tâm kín đáo, không để lộ sơ hở nhưng có thể gϊếŧ người trong vô hình.
Trình độ cao tay như vậy, với tính cách non nớt, ngây thơ của nguyên chủ, làm sao có thể là đối thủ của bà ta?
Đối đầu với bà ta chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Có lẽ trước đây, nguyên chủ từng bị bà ta đâm một nhát sau lưng, vậy mà còn ngây ngốc cảm ơn bà ta.
Người đàn ông kia ấp úng: “Ta… ta là tới tìm Vân Y. Vân Y, nàng nhất định phải cứu ta!”