Ba người mở to mắt, trong lòng kinh hãi.
Chủ tử trước mặt rõ ràng vẫn là Thất phu nhân bọn họ quen thuộc, nhưng sao lại có cảm giác xa lạ đến thế?
Nàng vốn là người yếu đuối, dễ dàng bị người khác bắt nạt, vì sao hôm nay lại mang theo khí thế lạnh lẽo đáng sợ đến vậy?
Bọn họ cảm nhận được nàng đã thay đổi, nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ dễ dàng bị một chủ tử mà họ chưa từng xem trọng áp chế.
Ban đầu, ba nha hoàn bị khí thế lạnh lùng của nàng chấn nhϊếp, nhưng giờ đây, bị bắt quỳ lâu như vậy, trong lòng bọn họ đã sớm tràn đầy phẫn uất.
Dù là Thất phu nhân thì sao chứ? Một chủ tử không được sủng ái như nàng có tư cách gì ép họ quỳ đến mức này?
Người đầu tiên mất kiên nhẫn chính là Tiểu Xuân. Nàng ta đột ngột đứng phắt dậy, ánh mắt tràn đầy khinh miệt, giọng điệu mỉa mai:
“Thất phu nhân, có phải người bị sốt đến lú lẫn rồi không?”
Mộ Vân Y lặng lẽ nhìn nàng ta, không nói một lời.
Thấy nàng không lên tiếng, Tiểu Xuân càng được nước lấn tới, hất cằm, giọng điệu ngông cuồng:
“Chúng ta gọi người một tiếng Thất phu nhân đã là nể mặt lắm rồi, người thực sự tưởng mình có địa vị trong phủ này sao?”
Hai nha hoàn còn lại thấy vậy cũng có ý muốn đứng dậy, nhưng động tác mới được một nửa liền đột ngột khựng lại.
Ánh mắt họ tràn đầy hoảng sợ khi nhìn về phía Tiểu Xuân.
Chỉ trong nháy mắt, người nha hoàn vừa cao ngạo đứng trước mặt họ đã bị đánh ngã xuống đất, thân thể cứng đờ, hoàn toàn bất động.
Người ra tay không ai khác chính là vị Thất phu nhân yếu đuối mà họ luôn xem thường.
Trong khoảnh khắc ấy, cả hai không dám tin vào mắt mình.
Mộ Vân Y vừa rồi đã dốc hết chút khí lực cuối cùng của cơ thể này để ra tay, lúc này muốn động thủ thêm cũng không còn sức.
Tiểu Hạ thông minh hơn hai người còn lại, ánh mắt nàng ta lướt qua Mộ Vân Y, lập tức cúi thấp đầu, nhỏ giọng nhận sai:
“Nô tỳ biết lỗi rồi, xin Thất phu nhân thứ tội.”
Mộ Vân Y nhướng mày, ánh mắt lướt qua Tiểu Hạ một lượt, hơi có chút hứng thú. Nha đầu này phản ứng không tệ.
Tiểu Thu cũng nhanh chóng hiểu ra tình thế, vội vàng quỳ xuống, liên tục dập đầu:
“Thất phu nhân, xin tha mạng!”
Mộ Vân Y thản nhiên bước lên trước, cúi nhìn bọn họ:
“Tha mạng? Tha cái gì?”
Tiểu Hạ khẽ run lên, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt vô cảm trước mặt, trong lòng chợt dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt.
“Nô tỳ không nên vô lễ, không nên lười biếng trốn việc, không nên…”
Tiểu Hạ càng nói, giọng càng nhỏ dần, không dám tiếp tục.
Mộ Vân Y lạnh nhạt bật cười.
Nàng nhớ rất rõ, trước kia, nguyên chủ chưa từng trách phạt đám hạ nhân này dù chỉ một lần, vậy mà bây giờ bọn họ lại có thể liệt kê ra một loạt tội trạng của chính mình.
Có thể thấy, bọn họ biết rõ bản thân đã làm sai những gì, chỉ là vì trước đây nguyên chủ quá mức nhu nhược nên họ chưa từng để tâm mà thôi.
Tiểu Hạ và Tiểu Thu đều cảm thấy sợ hãi tột độ.
Người phụ nữ trước mặt họ thật sự là Thất phu nhân mà họ quen biết sao?
Người mà họ từng xem thường, nhút nhát yếu đuối, chỉ biết lặng lẽ chịu đựng, nay lại toát ra khí thế áp đảo đến mức khiến họ không dám thở mạnh.
Mộ Vân Y liếc nhìn cả ba, giọng điệu lạnh lẽo:
“Trước kia ta không so đo với các ngươi, nhưng lần này, ta suýt mất mạng. Nếu tiếp tục dung túng các ngươi, e rằng chẳng mấy chốc ta sẽ chết trong tay đám hạ nhân như các ngươi.”
“Ta rất quý trọng mạng sống của mình. Nếu không phải vì lần này, ta cũng chẳng buồn dạy dỗ các ngươi làm gì. Nhưng từ nay về sau, nếu còn ai dám vô lễ, ta nhất định sẽ cho người đó một bài học nhớ đời.”
Tiểu Hạ và Tiểu Thu hoảng loạn quỳ sụp xuống, không còn dám có chút bất kính nào.
“Nô tỳ không dám nữa! Xin Thất phu nhân tha tội!”
Tiểu Xuân bị đánh ngất lúc này cũng dần tỉnh lại.
Nàng ta lờ mờ mở mắt, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nghe thấy tiếng cầu xin của Tiểu Hạ và Tiểu Thu, ký ức lúc trước lập tức ùa về.
Nhìn thấy Mộ Vân Y đang đứng đó, nàng ta theo bản năng lùi về sau, ánh mắt vẫn còn tràn đầy phẫn nộ.
Thế nhưng, khi thấy đôi mắt sắc bén của Mộ Vân Y lướt qua mình, nàng ta vô thức rùng mình một cái.
Đặc biệt là khi nhận ra chân của Mộ Vân Y vừa khẽ nhấc lên, Tiểu Xuân lập tức hoảng sợ quỳ rạp xuống, giọng run rẩy cầu xin...