Khi Con Tim Rung Động

Chương 6

Buổi chiều, sau khi làm báo cáo và dán hóa đơn, thời gian cứ thế trôi qua, đến khi Chu Mỹ Tây thu dọn chuẩn bị tan làm thì điện thoại bàn trên bàn đổ chuông.

Chu Mỹ Tây liếc nhìn số gọi đến, lập tức bắt máy: "Tổng Giám đốc Lăng."

"Tiểu Chu, tối nay cô xem ai trong các cô rảnh thì tăng ca một chút." Lăng Nguyệt nói: "Tối nay có tiệc rượu, tôi cần một người lái xe giúp tôi."

"Vâng, Tổng Giám đốc Lăng." Chu Mỹ Tây đáp: "Xin anh chờ một chút."

Cô cúp điện thoại rồi vội vàng nói lại với trưởng phòng, đối phương chắp hai tay cầu xin Chu Mỹ Tây: "Cô và Tiểu Tống đi đi, tối nay tôi phải đưa con đi học thêm, thật sự không rảnh."

Trưởng phòng là mẹ đơn thân, bình thường không có thời gian tăng ca, vì vậy cô ấy đã xin điều chuyển công việc rất nhiều lần.

Chu Mỹ Tây lại nhìn về phía Tiểu Tống, Tiểu Tống nắm chặt hai tay, vẻ mặt rối rắm: "Nói thật thì tôi rất sẵn lòng lái xe cho Tổng Giám đốc Lăng, nếu anh ấy uống say, biết đâu tôi còn có cơ hội."

Chu Mỹ Tây vừa nghe đã biết không có hy vọng: "...Nhưng?"

"Nhưng tối nay tôi đã hẹn crush của tôi đi ăn lẩu và chơi game rồi, đây là cơ hội ngàn năm có một." Tiểu Tống gần như ngay lập tức đưa ra quyết định: "Xin lỗi Chu Chu, tối nay tôi nhất định phải ăn gà!"

Cái có thể ăn được tối nay và cái chưa chắc đã ăn được, nặng nhẹ thế nào anh ta đương nhiên phân biệt được.

Tổng Giám đốc Lăng tuy tốt, nhưng lại cao không với tới.

Thật sự là hết nói nổi.

Chu Mỹ Tây không còn gì để nói.

Tiểu Tống vẫn còn ra vẻ chính nghĩa: "Chu Mỹ Tây, Tổng Giám đốc Lăng tôi nhường cho cô rồi đấy, hy vọng cô đừng làm tôi thất vọng, nắm chắc cơ hội, tối nay cùng nhau ăn gà."

"Cút đi!" Chu Mỹ Tây không nhịn được mắng anh ta, hôm nay cô thật sự không muốn nghe thấy chữ gà nữa.

"Ăn gà gì?" Đột nhiên một giọng nam vang lên ở cửa văn phòng.

Vị trí của Tiểu Tống đối diện với cửa, vừa ngẩng đầu lên đã bị dọa cho hồn bay phách lạc, biểu cảm trên mặt vô cùng đặc sắc, giọng nói cũng lắp bắp: "Tổng Giám đốc Lăng, chúng tôi đang nói về game, PUBG ấy, chiến thắng trò chơi gọi là ăn gà."

"Ồ." Lăng Nguyệt hiểu rõ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Chu Mỹ Tây: "Ai đi với tôi?"

Tiểu Tống lập tức dùng ánh mắt cầu xin nhìn Chu Mỹ Tây.

Chu Mỹ Tây đành phải đồng ý: "Tổng Giám đốc Lăng, tôi đi với anh."

"Được." Lăng Nguyệt giơ tay nhìn đồng hồ: "Mười phút nữa xuống dưới, tôi đợi cô ở hầm để xe."

"Vâng, Tổng Giám đốc Lăng."

Sếp nói mười phút sau xuống lầu, nhưng làm sao Chu Mỹ Tây dám thật sự đợi đến mười phút sau mới xuống.

Lăng Nguyệt vừa đi, Chu Mỹ Tây liền vội vàng tắt máy tính, dọn dẹp bàn làm việc, thậm chí nước trong cốc cũng không kịp đổ dã cầm túi xách lên rồi nhanh chóng rời đi.

Cô tranh thủ dặm phấn và tô son trong thang máy, đến bãi đậu xe mất sáu phút.

Chỗ đậu xe của tổng giám đốc nằm ngay gần cửa thang máy.

Tòa nhà này lớn nhỏ gì cũng có hơn mười công ty, nhưng chỗ đậu xe tốt như vậy chỉ có vài chỗ ở cửa hai thang máy phía Nam và Bắc, một trong số đó là của Lăng Nguyệt.

Hôm nay Lăng Nguyệt lái một chiếc Bentley Continental GT màu trắng băng, Chu Mỹ Tây đứng bên cạnh xe, cúi đầu nhìn bộ đồ thể thao trên người mình, hiếm khi cảm thấy hơi lúng túng.

Hôm nay cô ăn mặc quá thoải mái, làm sao xứng với chiếc xe sang này, không giống dáng vẻ của một trợ lý, cũng chẳng giống tài xế.

"Ting" một tiếng, thang máy mở ra, Lăng Nguyệt bước ra, khi đi ngang qua Chu Mỹ Tây liền đưa chìa khóa xe cho cô.

Chu Mỹ Tây hai tay nhận lấy, đưa tay mở cửa xe.

Khoảnh khắc đóng cửa, trong lòng cô thậm chí còn giật thót một cái - Vừa rồi cô đóng cửa có hơi mạnh tay không?

Nhưng Lăng Nguyệt không nhìn lại, xe của anh nhiều đến mức chắc nửa tháng cũng không trùng lặp, đương nhiên sẽ không để ý tài xế đóng cửa xe nhẹ hay mạnh.

Sau khi thắt dây an toàn, Chu Mỹ Tây bắt đầu điều chỉnh ghế ngồi - Chân Lăng Nguyệt quá dài, khoảng cách ghế rộng đến mức Chu Mỹ Tây duỗi tay cũng không chạm tới vô lăng.

Kết quả tay trái mò mẫm dưới ghế cả buổi cũng không tìm thấy nút điều chỉnh, Lăng Nguyệt đợi vài giây, rất chu đáo mở cửa xe, đi vòng qua bên ghế lái, cúi người nói cho cô biết nút nào.

Chu Mỹ Tây chợt hiểu ra, "Ồ ồ, cảm ơn Lăng tổng." Lại khiêm tốn hỏi: "Vậy cái này là gì?"

Lăng Nguyệt: "Hỗ trợ thắt lưng." Sau đó lại chỉ cho cô xem chức năng của tất cả các nút, sau khi trở về ghế phụ còn giảng giải lại cho cô một lần về bảng điều khiển trung tâm và các nút trên vô lăng sẽ dùng khi lái xe.

Chu Mỹ Tây học một hiểu mười, sau đó khởi động xe, khoảnh khắc bảng đồng hồ sáng lên, động cơ phát ra tiếng gầm rú trầm thấp.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô lái một chiếc xe đắt tiền như vậy, nói không căng thẳng là giả. Đặc biệt là vừa rồi khi Lăng Nguyệt đến gần nói cho cô biết nút ghế, hai người cùng cúi đầu, tóc anh vô tình lướt qua má cô, nhịp tim Chu Mỹ Tây đột nhiên đập nhanh không tưởng.

Bởi vì Lăng Nguyệt từ lúc bước ra khỏi thang máy cho đến khi lên xe, đều không liếc nhìn Chu Mỹ Tây một cái, ngay cả vừa rồi khi giảng giải các nút bấm cũng luôn hơi cúi đầu.