"Khụ," ông chủ có chút lúng túng, ông lấy ra một cuốn sổ và nói, "Đúng là rắn ráo đỏ. Chúng tôi có giấy chứng nhận từ trại nuôi, mỗi con rắn đều được đăng ký. Đây là thông tin về bố mẹ của nó, đều là rắn thuần chủng." Ông chỉ vào sổ, "Anh xem…"
Ike Hioso cúi đầu nhìn, trong cuốn sổ quả thực có thông tin đăng ký rất chi tiết. Bố mẹ của nó có số hiệu và thậm chí có cả ảnh. Hai con rắn đó có màu sắc rất đẹp, đỏ đen xen kẽ, không hề có chút xám nào. Thế nhưng, không hiểu sao con rắn này lại có màu xám đen như vậy.
Ông chủ tiếp tục quảng cáo, "Thực ra con rắn này rất ổn. Thông thường, rắn ráo đỏ có mùi tanh của cá ươn, nhưng con này gần như không có mùi, rất sạch sẽ."
Ike Hioso nhìn ông chủ với ánh mắt sâu xa. Hình như ông chủ đang coi hắn là "gà mờ." "Mặc dù rắn ráo đỏ được xếp vào loại rắn không độc, nhưng nó có độc nhẹ ở răng hàm sau. Chỉ là độc tố này không gây hại cho con người, tuy nhiên không loại trừ khả năng do biến chủng mà sinh ra độc tố có hại cho người."
Chủng loại khó xác định và không rõ biến chủng có nguy hại hay không. Có lẽ đây cũng chính là lý do khiến con rắn này không bán được.
Ông chủ: "…"
Con rắn bên cạnh điên cuồng thè lưỡi và nói: "Thưa ngài, tôi không cắn người!"
Ike Hioso không để ý, tiếp tục nói với ông chủ, "Con rắn này ít nhất đã ba tuổi rồi, đúng không? Tuổi thọ trung bình của rắn ráo đỏ khoảng 6,1 năm. Dù tôi có chăm sóc tốt đến đâu, cũng chỉ nuôi được khoảng ba năm."
Ông chủ: "…"
Con rắn: "Không không không, tôi cảm thấy cơ thể mình rất khỏe, tôi vẫn còn rất trẻ!"
Ike Hioso tiếp tục: "Hơn nữa, rắn ráo đỏ khi nuôi từ giai đoạn trưởng thành thường khó tính hơn. Người ta thường mua từ lúc chúng còn nhỏ hoặc là trứng rắn để nuôi, như vậy mới thuần hóa được, lớn lên sẽ không có tính công kích."
Ông chủ: "…"
Rắn: "Từ nhỏ tôi đã nhìn thấy người qua lại, thấy con người là cảm thấy thân thiết, tính cách đặc biệt tốt!"
Ike Hioso nhìn ông chủ đang á khẩu không nói nên lời và thở dài một hơi. Không trách được bán không được, mặt ông còn không dày bằng một con rắn...
Ông chủ cười gượng và chuyển đề tài, "Thật ra ngài có thể xem những con khác. Chỗ chúng tôi cũng có rắn hổ mang thường, đúng rồi, còn có rắn ngô. Rắn ngô có tính cách hiền hòa, tuổi thọ cũng có thể kéo dài đến 15 năm, nuôi làm thú cưng rất thích hợp..."
Con rắn nằm bẹp xuống, yếu ớt kêu lên: "Thưa ngài, nhìn lại tôi đi, nhìn tôi thêm một lần nữa! Ông chủ lòng dạ đen tối đã cho tôi ăn lươn nhỏ suốt ba năm, ba năm liền! Tôi chưa từng ăn thứ gì khác, chỉ có thể nhìn những con rắn khác được bồi dưỡng thêm. Chẳng qua chỉ vì màu sắc của tôi kỳ quái một chút thôi mà... thật là lấy mạng rắn!"
"Không cần xem nữa," Ike Hioso gọi ông chủ đang định dẫn đường lại, "là con này đi."
Ông chủ sững sờ, kinh ngạc nhìn vào l*иg kính. Con rắn trong l*иg kính lập tức dựng người lên, đôi mắt chăm chú nhìn Ike Hioso.
"Bao nhiêu tiền?" Ike Hioso hỏi tiếp.
Ông chủ hoàn hồn, nhanh chóng ra giá, hai nghìn yên, kèm theo sổ tay hướng dẫn nuôi dưỡng và giấy chứng nhận. Ông còn tặng thêm một hộp nhựa trong suốt có tay cầm, gần như với tâm trạng tiễn ôn thần mà bán đi con rắn, cảm kích tiễn Ike Hioso ra khỏi cửa.
Con rắn này quả thật biết rõ giá trị của mình, trước đó không nói sai.
Ra khỏi cửa, Ike Hioso rẽ vào một con hẻm bên cạnh, đặt hộp nhựa xuống đất. Con rắn trong hộp nhựa lười biếng nằm phun lưỡi: "Chuột nhỏ, ếch nhỏ, gà con, cá nhỏ... Anh, anh định làm gì?!"
Ike Hioso túm lấy bảy tấc của con rắn, nhấc lên và quan sát con rắn trước mặt. Trước đây... không, cho đến khi gặp con rắn này, hắn chưa từng nghĩ đến việc nuôi rắn. Dù muốn thuần phục một trợ thủ, nhưng rắn cũng có nhiều khuyết điểm.