Bạn Trai Qua Mạng Bất Ổn

Chương 18

Thế giới Thợ Săn coi trọng thực lực, nhưng kinh nghiệm chiến đấu cũng là một phần quan trọng của sức mạnh. Chỉ sở hữu Niệm năng mạnh mẽ là chưa đủ.

Althea đã nhận ra điều này từ rất sớm. Có thể nói cô có thiên phú về mặt này.

Năm đó, cô có thể thuyết phục một Netero đã 110 tuổi phá lệ nhận mình làm đồ đệ, không phải chỉ nhờ câu nói “sư phụ phụ” đáng yêu đó, mà là nhờ vào cách cô nhìn nhận sức mạnh.

‘Tôi nghĩ, Niệm năng suy cho cùng chỉ là một trợ lực, còn sự mạnh mẽ của bản thân mới là sức mạnh thực sự. Một Thợ Săn không nên quá theo đuổi hay lệ thuộc vào Niệm năng, điều đó rất nguy hiểm.’

Tất nhiên, một phần lớn lý do là vì cô sở hữu một năng lực siêu nguy hiểm có thể phản phệ chính mình, nên mới có thể nhìn thấu bản chất thay vì bị những Niệm năng hoa mỹ làm mờ mắt.

Năng lực rất hữu dụng, giống như con đường tắt vậy. Không cần cực khổ rèn luyện thân thể, cũng chẳng cần lúc nào cũng khổ luyện, càng không cần lặp lại những bài tập nền tảng nhàm chán, một người bình thường cũng có thể ngay lập tức trở nên mạnh mẽ tựa như không gì không làm được.

Nhưng nếu chỉ chăm chăm phát triển năng lực mà bỏ qua việc rèn luyện bản thân, thì sớm muộn gì cũng sẽ tự hại chính mình.

Dù thế nào đi nữa, chính nhờ quan điểm này mà Netero mới quyết định nhận cô làm đồ đệ.

Và ông cũng không nhìn nhầm người.

Althea tuy lười biếng, nhưng cũng rất nỗ lực. Chỉ trong vòng mười năm đã có thể thành tài, trở thành một Thợ Săn xuất sắc.

Hai điều này thực ra không mâu thuẫn với nhau. Vì những người càng lười biếng, một khi đã quyết định làm gì thì sẽ dốc hết sức để đạt hiệu suất cao nhất, bởi vì họ không muốn phí thêm bất kỳ công sức nào vào việc vô ích.

Nói cách khác, nếu đã làm thì phải làm thật tốt, như vậy mới xứng đáng với thời gian và tinh lực quý báu mà mình bỏ ra.

“Vậy nên, ngài lão nhân gia cả đêm không ngủ, đi chơi với đám nhóc con khác, để tôi ở đây đợi suốt một đêm?” Không thể tranh luận thắng lão già này, Althea quyết định tấn công trước.

“Ôi chao, ta cứ tưởng con đã ngủ cả đêm rồi.” Netero cười hề hề.

“Là chờ lâu đến mức ngủ gật.” Althea sửa lại.

“Được rồi được rồi, là lỗi của lão phu. Nhưng mà, ai bảo đồ đệ bé nhỏ của ta từ khi lớn lên lại càng không muốn chơi với lão phu chứ.” Netero bày ra vẻ mặt đau lòng, lắc đầu thở dài.

Mỗi lần chơi với ngài là mỗi lần bị hố, tôi điên rồi mới chơi với lão già gian xảo này!

Althea âm thầm phỉ nhổ trong lòng, ngoài mặt thì vẫn cười hì hì: “Chim non lớn rồi thì cũng phải rời tổ thôi, chẳng phải chính sư phụ đã nói vậy sao?”

Netero sờ đầu cười một cái, giả vờ như không nghe thấy, trực tiếp đổi chủ đề: “Kỳ thi Thợ Săn lần này thế nào, có nhiều nhân tài không? Đặc biệt là hai đứa nhóc đó, ô hô hô hô~”

Althea: …

Bao nhiêu năm rồi, khả năng chuyển chủ đề của sư phụ vẫn cứng nhắc như vậy, chẳng tiến bộ chút nào.

Nhưng Althea vẫn thuận theo câu chuyện: “Đúng vậy, ngài đang nói đến số 44 Hisoka và số 301 Gittarackur sao? Hai người đó quả thực rất lợi hại.”

À phải rồi, số 301 Gittarackur chính là danh tính giả của Illumi Zoldyck, cũng là bí mật trong giao dịch trước đó giữa cô và Killua.

Nhưng mà người này cũng thật biết cách chơi, rõ ràng là một mỹ nam tóc dài rất ưa nhìn, vậy mà lại hóa trang thành một kẻ mặt đầy đinh trông như quái vật. Chẳng phải sát thủ nên hóa trang thành khuôn mặt đại chúng sao? Còn hắn thì ngược lại, tạo ra một diện mạo xấu đến mức gây ấn tượng mạnh, chỉ có thể nói đây chính là sự tự tin của gia tộc sát thủ hàng đầu.

Chỉ là, sau khi Althea nói xong, đột nhiên phát hiện biểu cảm của vị sư phụ tiện nghi nhà mình có chút kỳ lạ.

“Sao vậy? Chẳng lẽ con nói sai à?” Cô nghiêng đầu khó hiểu.

“Khụ khụ khụ…” Netero cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm, rồi nói: “Ý ta là số 99 và số 405 kia.”

Số 99 – Killua Zoldyck.

Số 405 – Gon Freecss.

Althea lập tức tìm kiếm dữ liệu của hai người này trong đầu.

Killua dĩ nhiên chính là cậu nhóc cô gặp đêm qua.

Còn số 405 – Gon, chính là cậu bé mặc đồ xanh lá, người đã dùng cần câu đập thẳng vào đầu Hisoka rồi sau đó còn giúp hắn chụp ảnh.

Thật trùng hợp, hai đứa trẻ này năm nay đều vừa tròn 12 tuổi, lại trở thành đôi bạn thân trong kỳ thi Thợ Săn.

Vậy là Netero đang nói đến hai người này, chứ không phải Hisoka và Illumi như cô hiểu.

Althea cuối cùng cũng hiểu được vì sao sư phụ lại có vẻ mặt kỳ lạ như vậy, khóe miệng giật giật, rồi biện hộ cho sự nhầm lẫn của mình: “Là ngài nói, dù có 82 tuổi thì trong mắt ngài vẫn là trẻ con.”

Ý cô chính là, Hisoka và Illumi mới hơn 20 tuổi, cũng là nhóc con thôi, nên cách hiểu của cô hoàn toàn hợp lý!

“Ờ… ừm, hai người đó cũng rất xuất sắc.” Netero giả vờ bình tĩnh, uống thêm một ngụm nước, “Nhưng lần này, ta càng mong chờ hai đứa trẻ chưa biết Niệm năng này hơn. Ta muốn xem thế hệ Thợ Săn mới sẽ như thế nào… Nghĩ đến thôi đã thấy nhiệt huyết sôi trào rồi!”

“Vậy nên đây chính là lý do người không về suốt đêm qua sao?”

Althea đoán rằng sư phụ mình chắc hẳn đã chơi trò cướp bóng với Killua và Gon đêm qua. Cô nhớ khi gặp Killua, trong căn phòng không xa phía sau cậu có tiếng bóng rơi xuống đất ‘bịch bịch’. Thêm vào đó, sư phụ cũng từng chơi trò này với cô, nên khi xâu chuỗi các chi tiết lại, cô lập tức đoán ra chuyện gì đã xảy ra.

“Nói mới nhớ, người có nghĩ hai nhóc đó sẽ thuận lợi vượt qua kỳ thi Thợ Săn không?” Althea lại hỏi.

Netero: “Không cần nghi ngờ.”

Althea: “Vậy tiếp theo thì sao?”

Netero: “Con có hứng thú với bọn chúng à?”

Althea: “Ý người là…”

“Đúng thế đấy, tiểu Althea.” Trong đôi mắt vẫn tràn đầy sinh lực của Netero lóe lên một tia sáng, “Thời gian trôi nhanh thật, con cũng đã đủ tư cách trở thành người dẫn đường rồi.”

Althea hơi kinh ngạc, rồi cô nghiêm túc đáp: “Con hiểu rồi, sư phụ.”

“Ô hô hô~ Không còn sớm nữa, có vẻ đã sắp đến rồi.” Netero nói rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Althea vô thức nhìn theo ánh mắt ông, và nơi tổ chức vòng thi thứ ba—tòa tháp bẫy cao chọc trời—từ lúc nào đã sừng sững nơi chân trời.

“Vậy con không quấy rầy người nghỉ ngơi nữa, ông già.”

Althea liếc nhìn đồng hồ rồi xoay người rời đi. Ngay khi cánh cửa sắp đóng lại, giọng Netero lại vang lên từ phía sau.

“Phải rồi, lão già này hay quên, năng lực của con vẫn kiểm soát tốt chứ?”

“Ừm, đừng lo, con vẫn ứng phó được.”

“Nếu có chuyện gì, đừng cố chịu đựng đấy, tiểu Althea.”

“Biết rồi mà~ Ông già thật lắm lời~”



Bảy mươi hai giờ sau, tại tầng đáy nhà tù trong tháp bẫy, vòng thi thứ ba kết thúc.

Kết quả cuối cùng, tổng cộng có 25 thí sinh vượt qua từng thử thách trong thời gian quy định và đến được tầng đáy, coi như đạt yêu cầu.

Tại phòng họp trên khinh khí cầu của Hiệp hội Thợ Săn, các trợ lý giám khảo lại một lần nữa tụ họp.

Giám khảo Mastar: “Mọi người đã xem băng ghi hình vòng thi tháp bẫy rồi chứ?”

Vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng họp lập tức trở nên nặng nề.

Không có gì lạ, lần này đã có mấy người chết trong kỳ thi, không chỉ thí sinh mà còn cả giám khảo.

Đúng vậy, là giám khảo. Nhưng chính xác mà nói thì cũng không hẳn.

Bởi vì người đó chính là giám khảo từng bị thí sinh số 44 trọng thương vào năm ngoái, còn năm nay, hắn quay lại với tư cách là một kẻ báo thù. Giám khảo chính của vòng thi này, Lippo, vì đồng cảm với hắn nên đã cho phép hắn vào tháp bẫy để báo thù.

Đáng tiếc, dù đã dành hơn nửa năm khổ luyện “Tứ Đao Lưu” sau khi hồi phục vết thương, hắn vẫn không thể trả thù thành công, mà trái lại còn rơi vào vực thẳm sâu hơn.

Trong đoạn ghi hình giám sát, tất cả những gì hắn làm được chỉ là để lại một vết chém trên vai thí sinh số 44, rồi sau đó—một cái đầu văng lên đầy tuyệt vọng và kinh hoàng.

Đối với kẻ muốn gϊếŧ mình, Hisoka chưa bao giờ nương tay.

Hắn dễ dàng giải quyết đối thủ, nhưng lại để lại một bóng ma tâm lý nặng nề trong lòng các trợ lý giám khảo.