Người đàn ông dáng cao gầy chống hai tay lên bàn làm việc, gương mặt tuấn tú lạnh lùng nói: “Mục Lâm, anh có thể thông minh lên một chút không? Cả người chỉ biết buông lời vô tội vạ, gặp chuyện là muốn cả thiên hạ đều biết!”
Mục Lâm khom người tiến sát, khoảng cách giữa hai người gần như không còn khe hở. Hắn ta vòng tay qua cổ đối phương, nhếch mày: “Sao phải sợ? Đã có cậu ở đây rồi mà!”
Cổ Lạc liếc hắn ta một cái: “Tôi đâu thể làm trợ lý cho anh cả đời.”
Mục Lâm nheo mắt: “Tại sao không? Cổ Lạc, dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không đồng ý cho cậu nghỉ việc đâu.”
Cổ Lạc gỡ tay hắn ta khỏi cổ: “Nói chuyện chính đi. Tôi vừa liên lạc với Mã viện trưởng, bình luận của ông ấy cũng đã xóa. Giờ phải nghĩ cách dập tắt suy đoán của cư dân mạng.”
Mục Lâm bất cần nhún vai: “Đơn giản thôi. Cho bọn họ một giả thuyết thuyết phục là được.”
“Đơn giản? Anh nghĩ ngay cho tôi một cái đi!”
Mục Lâm đáp: “Phải tiếp nối bình luận trước của tôi, nếu không sẽ sinh mâu thuẫn. Đó là kỳ tích nhưng không phải thực vật… Phỏng đoán táo bạo của tôi – đó là động vật!”
Cổ Lạc đảo mắt: “Anh nghĩ vậy có sức thuyết phục sao?”
Mục Lâm gõ nhẹ mặt bàn: “Người khác nói thì không, nhưng tôi nói thì khác. Tôi là chuyên gia hàng đầu về khế ước thú, nghiên cứu bao năm, loại khế ước thú nào mà chưa thấy? Một con mang hình dáng thực vật có gì lạ?”
Cổ Lạc nhíu mày: “Khi công chúng biết sự thật, mà phỏng đoán của anh sai, uy tín của anh sẽ lao dốc không phanh.”
“Có sao đâu? Chỉ cần giải thích lý do che giấu là được.” Mục Lâm cười khẽ nhìn anh ta: “Sao, đang lo cho tôi à?”
Cổ Lạc lờ đi, mở hệ thống liên lạc: “Chuẩn bị phương án dự phòng trước. Tôi sẽ gặp Tạ Sâm để xác nhận tình hình, rồi mới quyết định có nên phản hồi như vậy không.”
“Không cần xác nhận! Tôi dám khẳng định phỏng đoán của mình, cậu ta chính là chủ khế ước thú hệ thực vật, tuyệt đối không sai.” Mục Lâm đầy tự tin nói: “Trước đây tôi từng hứng thú nghiên cứu chủ thể này, mọi đặc điểm cậu ta đều khớp.”
Cổ Lạc liếc hắn ta: “Hứng thú ư? Đúng vậy, khác với những Hùng tính ngành khác chỉ mơ đến chủ nhân của Trường Nhĩ Thố, sinh viên chuyên ngành chúng tôi đa phần đều khao khát chủ nhân khế ước thú hệ thực vật.”
“Hứng thú của tôi không phải loại đó. Hay là… cậu đang ghen đấy à?”
Cuộc gọi được kết nối. Cổ Lạc đặt ngón tay lên môi ra hiệu cho Mục Lâm im lặng, lịch sự hỏi: “Xin hỏi có phải Tạ Sâm không?”
Tạ Sâm nhớ lời Tạ tổ phụ, sợ có người điều tra chuyện cây ớt nên đều nghe máy mọi cuộc gọi.
“Đúng, xin hỏi ai vậy?”
Cổ Lạc đi thẳng vào vấn đề: “Tôi là trợ lý viện trưởng Viện Nghiên Cứu Khế Ước Thú. Chúng tôi muốn xác minh thân phận của cậu. Cậu có thể đến viện một chút được không?”
Tạ Sâm ngơ ngác: “Thân phận của tôi?”
“Đúng vậy. Theo phân tích, cậu rất có thể là chủ khế ước thú hệ thực vật cực kỳ quý hiếm. Có lẽ bản thân cậu đã biết, cũng đã che giấu thân phận rất tốt.”
Tạ Sâm mặt mày ngơ ngác không hiểu, chủ nhân khế ước thú hệ Thực vật là gì chứ? Cậu chỉ có một hệ thống thực vật thôi mà!
“Mọi người hiểu lầm chuyện gì rồi phải không?”
“Mặc dù xác suất chính xác là rất cao, nhưng để đảm bảo tính chính xác, chúng tôi hy vọng cậu có thể đến viện nghiên cứu một chuyến.” Cổ Lạc nói.
Tạ Sâm lắc đầu: “Tôi chắc chắn mình không phải.”