Trang sách từ từ mở ra, trên trang đầu tiên trống không dần dần xuất hiện họa tiết, trong khoảnh khắc họa tiết hoàn toàn hiện ra, trong đầu Tạ Sâm xuất hiện một dấu hiệu.
[Chúc mừng chủ nhân, kích hoạt thực vật: Cây ớt đỏ, mỗi quả cần một năng lượng cảm kích, độ cay do ngài tự quyết định.]
Họa tiết trang đầu tiên là một cây ớt đỏ, có lá xanh tươi tốt, nhưng không có một quả ớt nào.
Ở phía dưới cùng có viết hai chữ "đổi", khi Tạ Sâm nhìn qua, trong đầu lập tức xuất hiện dấu hiệu: năng lượng còn lại là 0, không thể đổi ớt.
Ở góc trên cùng bên trái của họa tiết có viết hai chữ "ra trận", khi Tạ Sâm nhìn qua, trong đầu xuất hiện câu hỏi: Có chọn cây ớt đỏ ra trận không?
Tạ Sâm trả lời trong đầu: Không.
"Cậu sao vậy? Hahaha, chắc không phải cậu vì lời khen của tôi mà ngại ngùng đấy chứ?" Vai bị ai đó vỗ nhẹ, Tạ Sâm nhớ ra cảnh tượng hiện tại, vội vàng tắt hệ thống.
Đối với câu nói trêu chọc của người đàn ông tóc cắt ngắn. cậu cười nói: "Không xấu hổ, tôi là người chịu đựng giỏi, khen tôi bao nhiêu cũng được, vừa rồi chỉ là nhớ ra một chuyện thôi."
Cậu nhìn giờ, còn một phút nữa là năm giờ rưỡi: "Tôi đi trước đây, có việc thì liên lạc lại với tôi nhé."
Cậu bước ra khỏi phòng khử trùng, lập tức đi tìm Dương Thuận: "Quản lý Dương, tôi muốn xin làm thêm buổi tối."
Trung tâm Dưỡng Hộ hoạt động 24 giờ, thời gian làm việc chính từ tám giờ sáng đến năm giờ rưỡi chiều, từ sáu giờ rưỡi tối đến mười một giờ rưỡi tối, thời gian còn lại chỉ có một số ít người trực.
Thời gian làm việc trong hợp đồng thực tập của cậu là từ tám giờ đến năm giờ rưỡi, trừ thời gian ăn trưa, lương một ngày tính theo chín giờ.
Cậu muốn làm thêm, không chỉ vì lương, mà quan trọng hơn là muốn có năng lượng.
Dương Thuận hỏi: "Khi tôi gặp cậu thì cậu đang đi bộ trên đường, phi thuyền của cậu đậu ở đâu?"
"Phi thuyền của tôi? Tôi không biết." Tạ Sâm ngẩn người, cậu có sao?
Dương Thuận cười: "Sao lại mơ màng thế, quên mất chỗ đậu à? Không sao, kiểm tra phần mềm giao thông trong vòng tay là được."
Tạ Sâm mở vòng tay, mở phần mềm giao thông, nhấp vào "phi thuyền của tôi", màn hình ảo xuất hiện một tấm bản đồ, trên bản đồ có một điểm xanh, cậu phóng to bản đồ, điểm xanh hiển thị ở bãi đậu xe của đại học Tinh Thành.
"Ở trường học."
Dương Thuận nói: "Tôi nhớ cậu là sinh viên của đại học Tinh Thành, từ đây đến đó xa lắm, không có phi thuyền buổi tối tan làm sẽ không tiện, huống chi ngày mai cậu có kỳ thi tốt nghiệp, cậu nên nghỉ ngơi sớm một chút, tôi không đồng ý đơn xin của cậu."
Tạ Sâm mới nhớ ra mình còn phải thi, từ bỏ ý định làm thêm hôm nay: "Đợi tôi thi xong sẽ nộp đơn xin làm ca tối."
"Được, bây giờ cậu tan làm đi." Dương Thuận nhẹ nhàng nói: "Về nhà sớm, đừng ở bên ngoài chơi quá khuya."
Sau khi xin nghỉ ngày hôm sau với sếp thì Tạ Sâm tan làm, Tạ Sâm nghỉ đến hệ thống, quyết định trực tiếp về nhà. Trong khi tìm đường về trên thiết bị đeo tay cá nhân, cậu thuận tiện tra xét các siêu thị nằm trên đường để tiết kiệm chi phí bằng cách tự nấu ăn thay vì ăn ngoài.
Cậu cũng quen với trù nghệ của mình hơn.
Bên cạnh tiểu khu cậu ở vừa lúc có một siêu thị tiện lợi, cậu ngồi xe bay công cộng đến gần tiểu khu rồi đi bộ theo chỉ dẫn của bản đồ đến siêu thị.
Siêu thị trên hành tinh Brandt có cấu trúc gần giống với siêu thị ở hiện đại, nhưng khu vực thực phẩm lại khác biệt rất lớn, được chia thành khu vực thực phẩm tươi sống và thực phẩm khô.
Khu vực thực phẩm tươi sống được trang bị những ngăn kéo lạnh mở ra, mỗi ngăn chứa cùng một loại thịt, người mua thịt cũng rất nhiều, dù sao đây cũng là thức ăn chính.