Tạ Sâm vội vàng khen ngợi: "Cậu tỉnh quá đúng lúc, cậu thật tuyệt, cậu chắc chắn là hệ thống tốt nhất thế giới, yên tâm, tôi nhất định sẽ sớm giúp cậu phục hồi!"
A Đan cười khanh khách: "Tôi tin cậu, cậu cũng là một chủ nhân tốt."
Tạ Sâm không nhịn được cười, cái này mà còn tâng bốc lẫn nhau nữa.
Sau khi chắc chắn A Đan đã ngủ say, cậu ăn hết thịt, dọn dẹp sạch sẽ bếp, sau đó nhẹ nhàng trở về phòng, đánh răng rồi tiếp tục ngủ.
Sáng hôm sau cậu thức dậy sớm, từ từ mở cửa phòng, thấy cửa phòng bên cạnh vẫn đóng, bước chân nhẹ nhàng đi vào bếp, đóng cửa lại bật hệ thống cách âm.
Maine mở cửa phòng đã ngửi thấy mùi thịt, hắn đi vào phòng khách thì thấy Tạ Sâm đang cúi người đặt đĩa ăn, chàng trai mặc chiếc áo T-shirt rộng, cúi người một cái, vải áo rủ xuống, lộ ra vòng eo thon gọn của thiếu niên.
Tạ Sâm đặt xong đĩa ăn, quay đầu vừa lúc nhìn thẳng vào Maine, âm thầm cảm thán thịnh thế mỹ nhan của đối phương, nở nụ cười rạng rỡ: "Anh đã rửa mặt xong chưa? Tôi chuẩn bị xong bữa sáng rồi, anh thử xem có hợp khẩu vị không."
Maine nhìn về phía bàn trà, trong đĩa là thịt nướng và trứng rán, trông rất hấp dẫn.
Hắn quay người vào bếp, Tạ Sâm vội vàng nói: "Đừng lo, sau khi ăn xong tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ, đảm bảo giống như trước."
Maine không nói gì, một lúc sau từ trong bếp đi ra, mang theo hai ly nước, miệng ly còn bốc hơi nóng.
Tạ Sâm biết cậu hiểu lầm, cười nhận lấy một ly, sau đó cảm ơn: "Cảm ơn, tôi đang định hỏi chỗ nào có đồ uống đây này!"
Maine cúi đầu ăn thịt, Tạ Sâm chớp mắt nhìn, tự hỏi có phải người này mắc chứng tự kỷ lúc thức dậy không, sao không nói một lời nào?
Bỗng nhiên âm thanh "Ting tong" nhẹ nhàng vang lên trong đầu, Tạ Sâm giật mình, tiếng động này quá quen thuộc nhưng lại hơi xa lạ, cùng lúc đó, một vài chữ nhỏ xuất hiện trước mắt, năng lượng biết ơn 2, tổng số 2.
Cậu ngạc nhiên nhìn người đàn ông mặt không biểu cảm, im lặng ăn thịt, nhìn số năng lượng biết ơn 8/10 trên đầu hắn, khóe miệng không nhịn được càng nhếch càng cao hơn.
Người trầm mặc cao lãnh như vậy, hóa ra vì quá biết ơn mà không nói nên lời nha!
Maine im lặng ăn sạch thức ăn trên đĩa, ngẩng đầu dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tạ Sâm, sau một hồi, hắn nhẹ nhàng cười: "Rất ngon, cảm ơn."
"Anh đừng khách khí." Tạ Sâm cười mi mắt cong cong, đôi mắt đen láy sáng ngời, một bên quan sát chỉ số năng lượng trên đầu Maine, một bên nói: "Nếu anh thích, tôi có thể nấu cho anh mỗi ngày."
Chỉ số năng lượng cá nhân từ một đến mười, người có chỉ số năng lượng càng thấp càng dễ dàng công lược, trong đó độ khó hay dễ là đạt được giá trị năng lượng cực đại, một người có chỉ số là 10 dù chỉ biểu hiện sự biết ơn rất nhỏ, năng lượng phản hồi cũng nhiều hơn người có chỉ số một, hai.
Đây cũng là lý do vì sao Tạ Sâm thấy Maine thì rất phấn khích, chỉ một bữa sáng mà thu được hai năng lượng.
Năng lượng cá nhân sẽ được làm mới mỗi ngày, vào sáng mai năng lượng của Maine sẽ trở lại 10/10.
Ánh mắt Tạ Sâm đầy mong đợi nhìn Maine, trong lòng tính toán không ngừng, nếu mỗi bữa sáng có thể thu được 2 năng lượng, sau năm ngày có lẽ cậu có thể kích hoạt loại thực vật đầu tiên!
Maine ngạc nhiên cậu một cái, sau đó cúi mắt nói: "Không cần." Ngay sau đó, hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén hỏi: "Cậu có mục đích gì?"
Tạ Sâm ngạc nhiên trước sự thay đổi khí chất của hắn, chỉ trong chốc lát, hắn đã hoàn toàn chuyển đổi từ vương tử tuấn mỹ sang hiệp sĩ cấp cao nhất, dù chỉ là một người cùng trang lứa, trông còn rất đẹp nữa, nhưng không hiểu sao cậu cảm thấy áp lực rất lớn.