Hoắc Tu Trúc ngồi ngay bên cạnh nàng, khi nàng vừa ngồi xuống, hắn ta đã lập tức ném cho nàng một ánh mắt lạnh lùng, sắc mặt u ám đầy ác ý.
Một người vốn có diện mạo rất đẹp, vậy mà cứ giữ bộ mặt hắc ám thế kia, khiến nàng chẳng còn chút hứng thú nào để ngắm nữa.
Tạ Vận đáp lại bằng một nụ cười ôn hòa, dịu dàng và hiền lành, diễn đến mức hoàn hảo vẻ thân thiện giả tạo. Nàng còn chủ động nâng chén rượu mời Hoắc Tu Trúc, lại khéo léo bắt chuyện đôi câu, nhưng hoàn toàn bị phớt lờ.
Nếu ai không biết nội tình nhìn vào, còn tưởng quan hệ giữa hai người rất hòa hợp.
Nhưng Tạ Vận vốn chẳng quan tâm Hoắc Tu Trúc có đáp lời hay không. Nàng thản nhiên nói về người thê tử nhu mì dịu dàng của mình, giọng điệu hạnh phúc mỹ mãn, hoàn toàn nhập vai một trượng phu hạnh phúc viên mãn.
Hoắc Tu Trúc nghe vậy, ánh mắt bùng lên lửa giận, trông cứ như có thể vung đao chém nàng bất cứ lúc nào.
Tạ Vận chỉ mỉm cười lắc đầu, cầm chén rượu trên bàn lên nhấp một ngụm.
Chậc, nam nhân ấy à… Đặc biệt là loại nam nhân không chiếm được thứ mình muốn, thật sự rất thú vị!
Bỏ qua ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Hoắc Tu Trúc, nàng chậm rãi chuyển tầm nhìn lên hàng ghế trên. Và đúng lúc này, ánh mắt nàng chạm phải Ngụy Trạm.
Tạ Vận nâng chén rượu, từ xa hướng về phía Ngụy Trạm mời một ly. Nhưng hắn chỉ cầm chén rượu trong tay, ánh mắt thâm sâu nguy hiểm, từ đầu đến cuối không hề uống.
Thấy đối thủ không vui, tâm trạng Tạ Vận liền khoan khoái hơn hẳn. Nàng tự mình uống thêm hai chén, cho đến khi thị vệ bên cạnh Ngụy Trạch bước xuống ngăn cản, nói rằng thái tử điện hạ dặn nàng bớt uống lại, nàng mới đặt chén rượu xuống, không uống tiếp nữa.
Bữa tiệc đã trôi qua được một nửa, tiếng kèn săn lại một lần nữa vang lên. Các võ tướng và triều thần lần lượt lên ngựa, đeo giỏ đựng tên sau lưng. Một nhóm tuấn mã Hãn Huyết hưng phấn dậm mạnh vó xuống đất, cả người lẫn ngựa đều tràn đầy khí thế, sẵn sàng tiến vào rừng săn.
Dẫn đầu đội ngũ là Thái tử và Ngụy Trạm, bọn họ chỉ nói vài câu dặn dò đơn giản, sau đó lập tức giục ngựa lao vào rừng, tiếng vó ngựa dồn dập không dứt bên tai.
Tạ Vận lại tụt lại phía cuối cùng của đoàn, đợi cho mọi người gần như đã đi hết, nàng mới chậm rãi thúc ngựa tiến về phía trước.
“Đại nhân đi chậm thế này, chẳng lẽ định tay không mà về à?”
Một giọng nói cất lên bên cạnh nàng, thì ra là Nguỵ Trình thế tử của quận vương Lâm Gia, hắn cũng không vội vã, chầm chậm đi ngang hàng với nàng, cười cười trêu ghẹo.
Tạ Vận mỉm cười, giọng điệu nhàn nhã: “Thế tử gia đoán đúng rồi.”
Nàng biết bắn cung, cũng biết cưỡi ngựa, nhưng khi kết hợp cả hai thứ lại thì liền mất kiểm soát. Mỗi khi phi ngựa bắn tên, nàng rất khó giữ thăng bằng trên lưng ngựa. Vì thế, nàng luôn giữ khoảng cách với hoạt động săn bắn này, năm nào cũng chỉ lượn lờ qua loa, tùy tiện bắt một con thỏ coi như có thu hoạch.