Chứng kiến cảnh tượng này, đáy lòng Vu Hàn Chu bất giác dâng lên một nỗi phẫn nộ.
Đó là cảm xúc sót lại của nguyên chủ nhưng cũng là sự đồng cảm của một người ngoài cuộc như nàng, khi đặt mình vào hoàn cảnh éo le này.
Một nữ nhân, vì trượng phu gây thù chuốc oán mà bị liên lụy, rơi xuống vách núi. May mắn thoát chết sau cơn thập tử nhất sinh, hôn mê hơn một năm trời mới tỉnh lại, vội vã trở về nhà. Nàng mang theo nỗi nhớ nhung da diết, niềm vui mừng khôn xiết, vượt qua bao dặm đường gió bụi gấp gáp trở về, vậy mà thứ chờ đón nàng là gì?
Nam nhân nàng yêu, nhi tử nàng mang nặng đẻ đau lại đang ân cần, vui vẻ bên một nữ nhân khác.
Rốt cuộc nàng đã làm gì sai mà phải bị đối xử như vậy? Lẽ nào chỉ vì nàng đã trở về? Hay lẽ ra nàng không nên quay về, tốt nhất là nên chết trong sự cố đó?
Giờ phút này, Vạn Lăng Vân đang ngồi trong đình nghỉ mát, ngắm nhìn người trong lòng xinh đẹp đáng yêu và nhi tử ngây thơ hồn nhiên, lòng hắn ngập tràn ấm áp. Ông trời quả thật không bạc đãi hắn, dù mất đi ái thê nhưng lại có một nữ nhân tốt đẹp khác đến bên cạnh, một lần nữa thắp sáng cuộc đời hắn.
Đúng lúc đó, chẳng hiểu sao, lòng hắn thoáng dấy lên một cảm giác khác lạ. Hắn vô thức nghiêng đầu nhìn về phía lối vào hoa viên.
Vừa nhìn thấy, mắt hắn mở lớn, đột nhiên đứng lên! Chén trà trên tay cũng rơi "loảng xoảng" xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh!
Góc áo bị nước trà làm ướt nhẹp một mảng, Vạn Lăng Vân không hề hay biết, hắn ngây người nhìn người vừa đến, thân hình bất chợt run lên, vội vã chạy xuống!
Vu Hàn Chu nhìn nam nhân đang chạy về phía mình.
Cơn phẫn nộ trong lòng cuộn trào rồi dần lắng xuống.
Nàng không phải là nguyên chủ.
Hơn nữa, đây cũng chẳng phải lỗi của nàng. Nàng không đáng phải chết, việc nàng trở về đây lại càng không phải là lỗi của nàng.
Hết thảy những biến cố này đều là tai họa bất ngờ, cũng không phải do nàng làm gì sai gây ra. Như vậy, nàng không đáng phải chịu kết cục thế này.
“Yên Nhi, là nàng sao?” Vạn Lăng Vân đứng trước mặt nàng, giọng run run hỏi.
Nguyên chủ tên là Tô Ngưng Yên, hắn vẫn thường gọi nàng là Yên Nhi.
Vu Hàn Chu ngẩng đầu, nhìn gương mặt tuấn tú có vẻ si tình của nam nhân, không nói gì. Nàng dời tầm mắt, nhìn về phía sau lưng hắn.
Nữ nhân trẻ tuổi kia đã buông nam hài ra, đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía này. Trên mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng, xen lẫn nỗi khϊếp sợ khó giấu.
Đó là nữ chính, tên Giang Duyệt.
Vu Hàn Chu nhìn vẻ sợ hãi của nàng ta, cảm thấy nàng căn bản không cần phải như vậy. Nàng là nữ chính, có gì mà phải sợ? Vạn Lăng Vân yêu nàng ta sâu đậm, hình tượng si tình của hắn đều là để dành cho một mình nàng ta.
Vu Hàn Chu cũng không phải vô duyên vô cớ nói như vậy.
Cốt truyện gốc viết rằng, sau khi nữ phụ "chết đi sống lại", ban đầu nam chính rất kinh ngạc và vui mừng, hắn quay về bên thê tử, hết lòng che chở nàng. Sau đó, mỗi đêm chung chăn gối với thê tử, hắn lại không kìm được mà nhớ đến nữ chính.
Nhớ nụ cười của nữ chính, nhớ vẻ kiều diễm của nàng, nhớ từng lời nói cử chỉ của nàng. Khoảng thời gian chung sống ấy đã khắc sâu vào tim hắn, dù ái thê ở bên cạnh, hắn vẫn không thể ngăn mình nhớ về nữ nhân khác.
Hắn đau khổ đến mất ngủ.
Nữ phụ phát hiện ra, vạch trần hắn. Nam chính không thừa nhận, ngược lại còn trách nàng gây sự vô cớ. Cứ thế lặp đi lặp lại, nữ phụ dần trở nên hắc hóa.
Nữ phụ bắt đầu đối phó với nữ chính. Khi bị nam chính phát hiện, hắn cho rằng nàng âm độc tàn nhẫn, không thể tin nổi thê tử hắn từng yêu sâu đậm lại là hạng người như vậy. Hắn cảm thấy trước kia mình đã yêu lầm người, nữ chính mới là người đáng để hắn yêu.
Nữ chính mới là người xứng đáng để hắn dành trọn tình cảm.
Ha.
Tầm mắt Vu Hàn Chu hạ xuống, dừng lại trên gương mặt nam hài.
Đây là nhi tử của nữ phụ, tên Vạn Thần Phi. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, tuấn tú trắng trẻo của cậu là vẻ mờ mịt.
Lúc nữ phụ "chết", cậu đã ba tuổi, bắt đầu biết nhớ. Cậu nhớ rõ mặt mẫu thân. Hơn nữa, từ sau khi nữ phụ "chết", Vạn Lăng Vân chìm trong đau buồn, không còn tâm trí chăm sóc hài tử, chính nhà ngoại đã nuôi nấng cậu. Cậu tuyệt đối không thể quên mẫu thân mình.
Nhưng trong nguyên tác, khi nhìn thấy mẫu thân "chết đi sống lại", cậu lại không hề vui mừng chạy tới. Mà chỉ ngơ ngác dựa vào nữ chính, nhìn mẫu thân của mình với vẻ mặt mờ mịt.
Nữ phụ không thể chấp nhận cảnh này, nàng nổi điên, phát cuồng, thậm chí còn cấu xé Vạn Lăng Vân. Nhi tử lập tức phản ứng, tức giận chạy tới, xô đẩy nàng: "Không được đánh phụ thân ta!"
Thậm chí sau khi nữ phụ đau lòng bỏ đi, cậu còn ôm chân nữ chính, sợ hãi nói: "Bà ấy đánh phụ thân, bà ấy xấu, ta không cần bà ấy làm mẫu thân, ngươi làm mẫu thân ta được không?"
Cốt truyện gốc viết như vậy là để làm nổi bật sức hấp dẫn của nữ chính. Nhưng đứng từ góc độ nữ phụ, cảnh này quả thực đau như dao cắt.
Vu Hàn Chu chỉ liếc thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, không nhìn đứa trẻ này nữa.
Nàng lại nhìn về nam nhân trước mặt.
Vạn Lăng Vân dường như đã nhận ra điều gì đó, vội giải thích: “Yên Nhi, nàng đừng hiểu lầm, không phải như nang nghĩ đâu…”
Vu Hàn Chu lặng lẽ nhìn hắn, không ngắt lời. Nàng muốn nghe xem hắn giải thích thế nào?
Hắn và Giang Duyệt đã phát sinh quan hệ. Trong một lần tình cờ, do duyên số đưa đẩy, bọn họ đã vượt quá giới hạn. Vì vậy Vạn Lăng Vân mới sốt sắng chuẩn bị chuyện thành thân như vậy.
“Xin lỗi, Yên Nhi, đều là lỗi của ta, nàng, ta…” Vạn Lăng Vân nhìn vẻ bình tĩnh của nàng, lời lẽ rối bời, hắn nắm lấy tay nàng, trong mắt hiện lên sự hoảng hốt và áy náy sâu sắc, “Yên Nhi, nàng gầy quá, nàng đã chịu khổ rồi.”
Nàng đúng là đã chịu không ít khổ cực.