Vì hai người dính quá gần nhau, Trần Vũ không dám cử động, sợ mình hơi động đậy sẽ đánh thức cô dậy, từ đó phát hiện ra phản ứng có phần "lưu manh" của cơ thể mình.
Hồi lâu sau, anh mới dám mở mắt lại, lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ đã ngủ.
Chậm rãi đưa tay vuốt nhẹ má cô, anh khàn giọng nói: "Tôi... sẽ chịu trách nhiệm."
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, phải sống sót đã.
...
Đêm dần khuya.
Trong hang núi, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của hai người.
Khi nửa đêm, Tɧẩʍ ɖυng Dung thong thả tỉnh giấc... cảm thấy tinh thần đã dịu đi đôi chút, đã có thể thích nghi với việc sử dụng thân thể con người này mà không cần linh phách ốc sên hỗ trợ.
Mở mắt ra, liền thấy chàng Vũ tiên sinh dựa vào vách đá ngủ say.
Bị thương mất máu khiến sắc mặt anh có phần tái nhợt, ánh trăng như nước đổ trên mặt anh, hàng mi rũ xuống tạo thành một mảng bóng râm lớn, làm dịu đi vẻ cứng rắn vốn có trên gương mặt, trông thật ngoan ngoãn dễ thương.
Quả nhiên, tình cảm ngưỡng mộ như rượu ngon, càng ngắm càng thấy đậm đà, càng nếm càng say đắm, thật sự là càng nhìn càng thấy vui thích trong lòng, trái tim đầy tương tư cứ cuộn trào không ngừng.
Thế này thì sao còn thành tiên được nữa chứ!!!
Tɧẩʍ ɖυng Dung thầm than trong lòng, nhưng ánh mắt vẫn không thể rời đi được, đang định ngắm anh thêm một lúc nữa thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân sột soạt từ bên ngoài, còn có ánh đèn pin chiếu về phía này.
Tɧẩʍ ɖυng Dung lập tức cảnh giác.
Cô nắm chặt nắm đấm, nhìn người đàn ông đang ngủ say vì bị thương, trong lòng thoáng qua chút do dự.
Rất nhanh, khi ánh đèn pin càng lúc càng gần, sắp phát hiện ra nơi này, cô hít sâu một hơi, đột ngột đứng dậy! Chạy vọt ra từ phía bên kia hang động!
Bất ngờ là, không còn chút linh phách ốc sên, thân thể không còn bị ảnh hưởng, tốc độ của cô lại nhanh chưa từng có!
"Ở đằng kia!"
Đối phương thấy là một người phụ nữ, cất súng săn lại rồi đuổi theo!
Rất nhanh, mấy người từ bốn phía bao vây, vây chặt lấy cô.
Cỏ rất dày, không ai biết cô đột nhiên xuất hiện từ đâu, nhưng họ biết, trước đó còn có một người lính ở cùng cô.
Một người đàn ông mặt có vết bỏng lớn hung dữ hỏi: "Tên đàn ông đó đâu?!"
Tɧẩʍ ɖυng Dung không trả lời, chỉ sợ hãi nhìn họ, lúc này cô đã không còn chỗ nào để trốn.
Rất nhanh, người đàn ông đáng sợ đó túm cổ áo cô như túm mèo, lời nói dữ tợn đe dọa.