Quyết định quan trọng này cần phải tham khảo ý kiến bố mẹ.
Nào ngờ bên phía Tɧẩʍ ɖυng Dung đã bắt đầu tỏ vẻ bực bội, nói với bác sĩ:
"Trần Vũ là chồng tôi! Tôi quyết định! Tôi bảo làm là làm!"
Nghe cô nói vậy, Ngô Tranh ngạc nhiên ra mặt, còn Trần Vũ thì nhíu chặt mày.
"Chúng ta bàn bạc đã." Trần Vũ ra hiệu cho bác sĩ: "Hay là có cách khám nào ít rủi ro hơn không?"
Bác sĩ đã gặp nhiều trường hợp tranh cãi về phương pháp điều trị như thế này, nên chỉ nói:
"Cũng có, nhưng sẽ phải làm nhiều xét nghiệm để đối chiếu, tốn kém hơn.
Chi phí khám khoảng hơn tám mươi đồng."
Tɧẩʍ ɖυng Dung lập tức lấy ra hơn một trăm đồng được gói trong chiếc khăn tay nhỏ:
"Tiêu! Em có!"
"Được rồi, lúc xuất viện tính tiền một thể, không cần đưa bây giờ."
Bác sĩ cúi đầu viết vài tờ giấy rồi xé ra: "Người nhà đi lấy số, đến lượt y tá sẽ gọi đẩy cụ qua. Đợi có kết quả rồi bàn chi tiết sau."
Ngô Tranh lập tức đứng dậy nhận giấy: "Tôi đi lấy số!"
Trong phòng chỉ còn lại Trần Vũ và Tɧẩʍ ɖυng Dung.
Trần Vũ chủ động ngồi xuống bên cạnh cô, cúi đầu hỏi: "Sao em tin chắc bà có bệnh, không thể trì hoãn?"
Tɧẩʍ ɖυng Dung thấy bác sĩ không tin mình, ngược lại tin hai người đàn ông kia, nước mắt lưng tròng chỉ về phía bà: "Bà ấy, đã ngất rồi!"
"Bà ngất là do huyết áp, không phải bệnh phổi."
"Nhưng bà sẽ vì phổi..." mà chết.
Tɧẩʍ ɖυng Dung nói đến đây, nuốt phần còn lại vào trong.
Thời đại này, mê tín dị đoan đang bị đả kích.
Nếu cô nói ra, người ta hỏi sao biết được? Cô biết trả lời thế nào? Nói là biết qua bói toán sao?
Thấy cô do dự, Trần Vũ không vội hỏi thêm, chỉ an ủi: "Dù gấp cũng không làm khác được lúc này, đợi bà làm hết các xét nghiệm, chúng ta nghe bác sĩ nói thế nào đã?"
"Cảm ơn anh..." Tɧẩʍ ɖυng Dung lau nước mắt: "Anh tốt quá."
Trần Vũ thở dài: "Muộn rồi, cả đêm chẳng ai ăn gì cả, anh đi mua cơm, ăn xong rồi tính."
"Được!" Tɧẩʍ ɖυng Dung vừa nghe đến ăn, lập tức cảm thấy đói bụng, liếʍ liếʍ môi, lại móc tiền đưa cho anh: "Em mời~ ăn thịt!"
Trần Vũ nhìn cái túi nhỏ trông có vẻ "giàu có" của cô, đẩy tay cô xuống: "Về tính sau."
Ra ngoài, vừa hay gặp Ngô Tranh đã nộp giấy lấy được số.
Ngô Tranh đang suy nghĩ về chuyện của Tɧẩʍ ɖυng Dung, gặp đúng lúc Trần Vũ ra, thực sự không nhịn được mà hỏi anh.
"Một cô gái lạ ở nhà cậu, nếu nói là cháu dâu thì được đi, nhưng cô ấy ngay cả cậu cũng không biết... hay là báo công an bắt cô ta đi?"