TN80: Nàng Dâu Kiều Diễm Của Người Đàn Ông Lạnh Lùng

Chương 4.3: Mấy người là theo dõi~ là lưu manh

Có thể thấy rõ, đó là một người đàn ông thân hình thẳng tắp, nét mặt kiên nghị.

Ông nội vì nước tận trung, hoàn toàn xứng đáng với sự chờ đợi cả đời của bà nội.

"Phải sống, thật tốt."

Đặt ảnh lại bên gối bà nội, nhẹ nhàng vuốt góc trán bà:

"Núi sông vĩnh cửu, ý chí bất diệt, ông thân là chiến sĩ chôn thây nơi non sông, nhưng trái tim chắc chắn đi theo bà.

Bà phải thay ông nhìn, nhật nguyệt luân chuyển, bốn mùa thay đổi.

Nhìn thịnh thế này, quốc thái, dân an."

Nói xong, liền lặng lẽ đóng cửa phòng rời đi.

Vừa ra cửa, thân thể cô đột nhiên mềm nhũn, trực tiếp trượt ngồi xuống đất.

Cái vỏ con người, phải chống đỡ linh phách luân chuyển, thật sự hơi khó khăn.

Cô có thể sửa tấm ảnh bị mài mòn, nhưng không sửa được thân thể bà nội, vẫn phải nhanh chóng góp tiền.

Chỉ cần có tiền, là có thể kiếm được xe, lừa bà nội đến bệnh viện trong thành phố khám thân thể.

Nghĩ vậy, Tɧẩʍ ɖυng Dung lại một lần nữa bò dậy, vừa gặm bánh bao, vừa lại đi lấy cái xẻng mới, thừa lúc trời chưa tối hẳn, lẻn ra ngoài, hướng về phía bờ sông nhỏ.

Trần Vũ Ngô Tranh rình rập bên ngoài, thấy cô đi ra, cũng lập tức lặng lẽ đi theo.

Tɧẩʍ ɖυng Dung lần này phát hiện nhanh, cô quay đầu lại, dùng xẻng chỉ vào hai người: "Mấy người! Chính là theo dõi~ là lưu manh!"

Nhìn cô gái như mèo con hung dữ, ngậm bánh bao vẫn có thể mắng lưu manh.

Ngô Tranh giơ hai tay lên, vô tội biểu thị: "Chúng tôi..."

Lời chưa nói hết, bên cạnh Trần Vũ đã thừa nhận dõng dạc: "Đúng là theo dõi."

"Không phải, anh muốn làm lưu manh tôi không muốn..."

Ngô Tranh hơi gấp, nhưng lại trong tích tắc nhe răng, "Chúng tôi chỉ muốn mua đồ cổ của cô! Chúng tôi mang tiền rồi! Thật đấy!"

"Mang tiền rồi?"

Đánh rắn phải đánh dập đầu, Tɧẩʍ ɖυng Dung đang cần tiền gấp giờ nghe đến chữ tiền, mắt đều sáng lên, xẻng chĩa tới thêm mấy phân:

"Mang~ bao nhiêu?"

Hai người đàn ông lại một lần nữa nhìn nhau.

Họ hình như... bị một cô gái ngốc cầm xẻng cướp rồi?

Ngô Tranh lục lọi túi, ra hiệu Trần Vũ cũng lục.

Hai người sờ khắp người, tổng cộng lấy ra một trăm bốn mươi hai đồng ba hào tám xu.

Người làm việc ở huyện một tháng chỉ kiếm được mấy chục đồng, hơn trăm đồng này quả thật không ít.

Cô dùng xẻng chỉ chỉ túi giấy trong tay Ngô Tranh: "Đó là cái gì?"

"Đồ ăn." Ngô Tranh lập tức lôi ra một hộp dâu tây đóng hộp: "Tôi đói rồi. Vừa lấy trên xe."

"Mấy anh có xe?"