Chẳng mấy chốc, quán lẩu nhỏ bé đã bị lấp đầy. Bàn ghế không đủ để ngồi, mọi người đành phải ngồi bệt xuống sàn nhà. Dù vậy, nền nhà vẫn rất sạch sẽ, vì mặc dù chẳng có bao nhiêu khách nhưng Giang Từ vẫn kiên trì dọn dẹp mỗi ngày.
Con Cự Quy kia không biết đã bị thứ gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vẫn đang lùng sục khắp nơi tìm kiếm những người sống sót vừa trốn thoát.
Mỗi bước đi của nó lại làm cho mặt đất rung lên.
“Rốt cuộc là các cậu đã chọc giận nó kiểu gì vậy? Con Cự Quy này lâu lắm rồi không thấy có động tĩnh gì mà.” Chu Lâm vừa thở hổn hển vừa ngồi bệt xuống sàn hỏi.
Ngồi cạnh anh ta là một người đàn ông cao lớn với làn da ngăm đen, có vẻ khá thân quen với nhóm người Chu Lâm.
“Bọn tôi cũng là bị vạ lây thôi. Là do đám người Tông Đào gây ra chuyện này.” Người đàn ông nói với giọng điệu bất mãn: “Bọn họ dùng thuốc nổ tự chế đánh thức con Cự Quy. Quan trọng nhất là, bọn tôi phát hiện ra trong hang ổ của nó có mấy quả trứng, có hai quả đã bị nổ hỏng. Đám người Tông Đào rõ ràng là đang nhắm đến mấy quả trứng này. Trứng của Cự Quy cấp chín chắc chắn không đơn giản, năng lượng còn dồi dào hơn cả tinh hạch, hẳn là có giá trị không hề nhỏ. Có lẽ chính vì vậy mà nó mới nổi giận như thế.”
Người đàn ông hậm hực nói tiếp: “Bọn tôi chỉ vô tình đi ngang qua mà lại bị vạ lây. Còn đám người Tông Đào thấy tình hình không ổn thì chạy mất từ lâu rồi.”
“Đẻ trứng sao? Chuyện này phải báo về căn cứ mới được.” Chu Lâm dùng tay vuốt mái tóc ngắn của mình, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên.
Mọi người vội vàng băng bó vết thương, nghỉ ngơi một lúc rồi mới chợt nhìn đến nơi mình đang đứng.
“Phải rồi, rốt cuộc đây là chỗ nào? Sao lại có thể che chắn khỏi tang thi và động vật biến dị?” Người đàn ông da ngăm cuối cùng cũng phát hiện điểm kỳ lạ, nghi hoặc hỏi.
Ba người Chu Lâm liếc nhau rồi cười đắc ý: “Nơi đây chính là một quán lẩu, còn kia là bà chủ quán.”
Ngay lập tức, vô số ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Giang Từ.
Giang Từ khẽ vẫy tay chào mọi người, sau đó nở nụ cười, chào hàng nói: “Vậy có ai muốn ăn gì không? Hiện tại quán có lẩu thanh đạm, khoai tây thái lát, bên kia có nước tương, còn có cả cơm trắng nữa.”
“Đây đã là lần thứ hai chúng tôi đến đây rồi, lẩu ở đây cứ phải gọi là tuyệt phẩm! Cơm trắng chỉ cần trả tinh hạch là có thể ăn thoải mái. Trước khi gặp mấy người, chúng tôi vừa mới ăn xong một bữa thịnh soạn đấy.”
Quả nhiên, nếu để ý và ngửi kỹ, là sẽ có thể phát hiện ra hương thơm của thức ăn vẫn còn vương vấn trong không khí.
Chỉ là lúc trước do căng thẳng, sợ hãi cùng với mùi máu tanh lấn át, bọn họ không chú ý đến việc trong căn nhà này còn có mùi gì đặc biệt.
Nhưng... một quán lẩu? Thật sự quá khó tin! Giữa thời buổi này làm gì còn có quán lẩu nào tồn tại được chứ!
Trong lòng mọi người tràn đầy nghi hoặc, nhưng lại không thể phủ nhận những lời khen ngợi không ngớt từ nhóm người Chu Lâm. Những món ăn qua lời kể của bọn họ dường như càng trở nên thơm ngon gấp bội.
Trải qua một trận chiến và chạy trốn kinh hoàng, ai nấy đều tiêu hao một lượng lớn thể lực. Giờ phút này, chỉ cần nghe thấy tên những món ăn từng quen thuộc kia thôi, bụng bọn họ lập tức bắt đầu réo vang.
Dù sao thì chẳng ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ của đồ ăn cả. Cả nhóm gọi hai nồi lẩu thanh đạm, mười đĩa khoai tây thái lát và mười ba suất cơm.
Tổng cộng, bọn họ phải trả hai viên tinh hạch cấp ba, năm mươi viên tinh hạch cấp một để mua khoai tây trực tiếp đổi thành năm viên tinh hạch cấp hai, còn cơm thì hết mười ba viên tinh hạch cấp hai.
Tính ra, Giang Từ lại thu thêm được 3800 tích phân, nâng tổng số tích phân lên thành 8720.
Việc này là do cô nhờ hệ thống kiểm tra giúp, bởi vì bản thân cô còn đang phải bận rộn thái khoai tây và chuẩn bị nước lẩu, không có thời gian để mở bảng giao diện.
Xem ra hôm nay cô có thể hoàn thành được nhiệm vụ rồi. Giang Từ vui vẻ cất thực đơn đi rồi nhanh chóng bước vào bếp.
——
Trong khi chờ đồ ăn được mang ra, bọn họ mỗi người đều đi xúc một bát cơm đầy cùng một đĩa nước tương.
Những ai không có chỗ ngồi đành phải đứng ở một bên.
Ban đầu bọn họ còn ôm thái độ hoài nghi, nhưng sau khi nếm thử, tất cả đều không thể không tin vào sự thật trước mắt. Có người thậm chí đã ăn hết nửa bát cơm chỉ bằng cách ăn không, không cần thêm gì cả. Hương vị quen thuộc này khiến sống mũi ai nấy đều trở nên chua xót.
“Tôi nằm mơ cũng không dám nghĩ rằng đời này mình còn có thể ăn lại cơm trắng.”
Người lên tiếng là một người đàn ông có râu quai nón. Anh ta sinh ra trong một ngôi làng nổi tiếng với việc trồng lúa, từ nhỏ đã quen với hương thơm của cơm chín. Vậy mà nhiều năm rồi, thứ giản dị ấy lại trở thành một món ăn xa xỉ.
Rưới thêm chút nước tương tươi ngon, cơm lại càng trở nên hấp dẫn đến mức khiến người ta không nỡ nuốt vội.