Lần này, Lý Ái Hồng rốt cuộc cũng nghe ra hàm ý trong câu nói của Chu Diễn. Nếu cô ta vẫn khăng khăng muốn để Dương Dũng Quân nấu ăn miễn phí thì sẽ càng lộ rõ việc muốn chiếm lợi. Nhưng nếu bắt cô ta bỏ thêm lương thực thì cô ta lại không cam lòng.
Cô ta bĩu môi, thầm nghĩ:
Đúng là keo kiệt, đều là thanh niên trí thức cả, giúp đỡ nhau một chút thì sao chứ?
Còn Chu Diễn nữa, rõ ràng là một tên ngốc! Chẳng qua chỉ là nấu ăn chung thôi mà, thế mà còn phải lo cả phần lương thực cho người ta!
Cô ta đảo mắt suy tính, định mặt dày xin nhập nhóm với họ. Đến lúc đó, cô ta cứ giả vờ ngốc nghếch, hai người đàn ông chắc cũng ngại bắt một cô gái như cô ta góp thêm lương thực. Biết đâu còn có thể hưởng ké của Chu Diễn nữa. Mẹ cô ta từng nói rồi, sĩ diện chẳng là gì, chiếm được lợi mới là điều quan trọng nhất.
Chu Diễn chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt lạnh lẽo kia lập tức khiến Lý Ái Hồng đông cứng, những lời định nói nghẹn lại trong cổ họng.
Cô ta rụt cổ lại, thôi vậy, người này vừa nhìn đã biết không dễ chọc, có khi còn động tay động chân với phụ nữ. Cô ta tốt nhất là nên tránh xa thì hơn.
Tô Diệu Diệu khẽ giật khóe miệng, thực sự không biết phải hình dung Lý Ái Hồng thế nào. Nói cô ta có nhiều tâm tư thì cũng đúng, nhưng lại đơn thuần đến mức thể hiện hết suy nghĩ ra mặt.
Cố Minh Hiên ho nhẹ một tiếng:
“Đồng chí Dương, đồng chí Chu, có thể cho tôi tham gia được không? Tôi cũng không biết nấu ăn. Lương thực, dầu, muối, xì dầu, dấm, tôi với Chu Diễn chia đôi. Còn những việc khác cứ như cũ, chia đều.”
Dương Dũng Quân không có ý kiến, dù sao nấu cơm cho hai người hay ba người cũng chẳng khác nhau là mấy. Anh ta nhìn về phía Chu Diễn.
Chu Diễn gật đầu:
“Được.”
Gương mặt căng thẳng của Cố Minh Hiên lập tức giãn ra, cười vỗ vai Chu Diễn đầy thân thiết:
“Anh em, thật sự giúp tôi một việc lớn đấy. Mọi người không biết đâu, từ lúc biết mình phải xuống nông thôn, tôi đã luyện nấu ăn ở nhà, nhưng lần nào cũng suýt đốt cháy cả phòng bếp. Mẹ tôi sợ đến mức không cho tôi vào bếp nữa. Tôi cứ lo mãi chuyện ăn uống sau khi xuống đây.”
Dương Dũng Quân bừng tỉnh:
“Hèn gì trước giờ cậu cứ mặt nặng mày nhẹ, tôi còn tưởng cậu buồn vì xa nhà, làm tôi cũng không dám bắt chuyện, chẳng biết phải an ủi kiểu gì.”
Lúc này, Tô Diệu Diệu mới nhớ ra, trong nguyên tác, Cố Minh Hiên luôn là kiểu người chín chắn, đáng tin cậy, ngay cả khi làm ruộng cũng có thể kiếm được đầy đủ công điểm. Không ngờ lại là một thảm họa trong bếp. Nhưng chính điểm này về sau lại khiến Khương Nhu cảm thấy đáng yêu.
Cố Minh Hiên cười:
“Tất nhiên xa nhà cũng buồn, nhưng chủ yếu là lo chuyện ăn uống. Bây giờ các cậu giúp tôi giải quyết một vấn đề lớn, từ nay chúng ta chính là huynh đệ rồi! Có chuyện gì cứ nói, tôi giúp được nhất định sẽ giúp.”
Tất nhiên anh ta cũng không phải nói bừa, quan sát một lúc, anh ta cảm thấy nhân phẩm của hai người này đáng để kết giao.
Dương Dũng Quân cười lớn:
“Thoải mái! Từ nay chúng ta là anh em tốt, còn có cả anh Diễn nữa.”
Chu Diễn: … Hai người có phải quá tự nhiên rồi không?
Tô Diệu Diệu ánh mắt tràn đầy ý cười, nhìn Chu Diễn trầm lặng ít nói, chẳng khác nào một người hướng nội bị vây giữa một nhóm người hướng ngoại, nhỏ bé, yếu đuối, bất lực, không biết phải làm sao.
Chu Diễn nhìn Tô Diệu Diệu cong cong khóe mắt, cảm thấy cô bé này nhất định đang nghĩ cái gì đó không tốt về mình. Và khả năng cao là có liên quan đến anh. Ngón tay anh khẽ động, đột nhiên hơi ngứa tay.
Khương Nhu hơi nhíu mày. Trong cốt truyện gốc, hình như chỉ có Cố Minh Hiên và Dương Dũng Quân lập nhóm với nhau, không có Chu Diễn. Không lẽ cô ta xuyên qua làm thay đổi diễn biến?
Nhưng chuyện này cũng chẳng đáng bận tâm, cô ta không suy nghĩ nhiều.
Cô ta dịu dàng hỏi:
“Tôi có thể cùng các anh lập nhóm không? Tôi sẽ tự bỏ lương thực, việc của tôi cũng sẽ không đùn đẩy. Tôi biết chút ít nấu ăn, có thể giúp đồng chí Dương một tay, không thì mỗi ngày đều để anh ấy nấu cơm cũng vất vả quá.”