Tư Hành dường như đoán được suy nghĩ của cô, bình thản nói: “Cô Tô cứ yên tâm nhận lấy. Tiểu Diệu làm loạn mệnh cách của cô, bồi thường một chút là chuyện nên làm.”
“Vậy tôi mặt dày nhận vậy.” Tô Diệu Diệu cầm lấy ngọc bội, mỉm cười với nhóc mập mạp: “Cảm ơn Tiểu Diệu.”
Nhóc con hào phóng phất tay: “Không có gì! Đợi anh trai em rèn luyện xong quay về, em sẽ bảo anh ấy cho em thêm cái nữa. Những không gian như thế này, anh ấy có đến cả mấy tá.”
Tô Diệu Diệu nghẹn lời. Được rồi, là cô thiếu hiểu biết, không ngờ không gian linh tuyền lại có thể tính theo tá như vậy!
“Vậy tôi phải làm thế nào để lập khế ước linh hồn?” Cô không hiểu liền hỏi.
Tư Hành giơ tay, dùng ngón trỏ điểm nhẹ vào giữa chân mày cô.
Ngay lập tức, Tô Diệu Diệu cảm thấy tay mình trống rỗng, ngọc bội hóa thành một luồng sáng bay vào ấn đường.
Cô theo phản xạ đưa tay sờ trán, liền nghe Tư Hành nói: “Xong rồi.”
Nhanh vậy sao? Cô vừa nghĩ đến không gian, quả nhiên trong đầu liền hiện lên một không gian mới. Suy nghĩ vừa lóe lên, linh hồn cô lập tức tiến vào bên trong.
Vừa vào không gian, thông tin về nó lập tức hiện ra trong đầu.
Hiện tại không gian này chỉ ở trạng thái sơ khai, bên trong có một suối linh tuyền to bằng chậu rửa mặt, một mẫu ruộng và một căn nhà gỗ nhỏ.
Linh tuyền tuy không thể tẩy tủy cải mệnh, nhưng uống lâu dài có thể tăng cường sức khỏe, dưỡng nhan ích thọ.
Ruộng đất bây giờ chưa có gì, nhưng thời gian trong không gian trôi nhanh gấp mười lần so với bên ngoài. Dù là động vật hay thực vật, tốc độ sinh trưởng đều nhanh hơn gấp mười, chỉ có chủ nhân không bị ảnh hưởng bởi dòng chảy thời gian.
Nhà gỗ có một phòng khách, một phòng ngủ, một gian bếp và một nhà vệ sinh. Bên dưới còn có một kho chứa, thời gian trong đó hoàn toàn dừng lại, vật để vào thế nào thì lấy ra vẫn nguyên vẹn như vậy.
Không gian có thể vận hành bằng suy nghĩ mà không cần chủ nhân đích thân tiến vào, điều này khiến Tô Diệu Diệu thở phào nhẹ nhõm. Nếu không, cô còn phải bỏ ra vô số thời gian để tự mình trồng trọt. Hơn nữa, khi vật phẩm trong không gian tăng lên, không gian cũng có thể tiến hóa.
Nhớ ra bên ngoài còn có người chờ, cô vội vàng rời khỏi không gian.
Gương mặt Tô Diệu Diệu không che giấu nổi sự phấn khích, khóe môi cong lên mãi không hạ xuống được. “Cảm ơn cục trưởng Tư, cũng cảm ơn Tiểu Diệu.”
Nhóc mập mạp thấy cô vui vẻ như vậy, trong lòng liền bớt đi một phần áy náy.
Tô Diệu Diệu nhìn gương mặt tròn trĩnh, trắng trẻo như bánh bao của nhóc con, không nhịn được đưa tay nhéo thử, quả nhiên mềm mịn vô cùng. Cô cười nói: “Tiểu Diệu không cần áy náy. Có không gian này, lần sau chị có đầu thai cũng sẽ sống tốt hơn trước rất nhiều. Tính ra thì chị là người được lợi hơn.”
Cô nói vậy, nhóc mập mạp lập tức phấn chấn lên hẳn.