Nhược Thần ngày thường lớn nhất cũng chỉ tốn tiền giấy bút, mỗi lần nàng về đều sẽ dẫn hắn đi mua sắm, còn cho thêm ít bạc lẻ để tiêu vặt, thế là đủ rồi.
Trẻ con thì cần gì nhiều tiền chứ?
Đang hưng phấn đếm bạc, bỗng người gác cổng chạy tới báo tin:
“Phúc An công chúa và Nhu Gia quận chúa tới phủ.”
Vừa nghe hai cái tên này, tâm trạng Nhược Nhiễm lập tức tụt xuống.
Chỉ muốn mặc kệ, nhưng đối phương dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, không thể đắc tội.
“Nàng có mang bái thϊếp không?”
“Có khẩu dụ của Hoàng hậu nương nương.”
Nhược Nhiễm đứng dậy ra cửa nghênh đón, trong lòng đã mơ hồ đoán được ý tứ của Hoàng hậu. Trong phủ Tần vương đến nay vẫn chưa có nữ chủ nhân, ngay cả một trắc phi hay thứ phi cũng không.
Hậu viện của Thẩm Phái, sạch sẽ đến mức khiến người khác phải tức giận.
Nếu không xét đến thân phận, nàng miễn cưỡng cũng có thể xem như một người trong đó. Nhưng đáng tiếc, địa vị của nàng quá thấp, đến mức có thể bị bỏ qua bất cứ lúc nào.
Xem ra, Hoàng hậu đã không thể nhịn thêm, muốn chỉ hôn cho Thẩm Phái rồi sao?
Chỉ là, ánh mắt của Hoàng hậu hình như không được tinh tường cho lắm.
Nhu Gia quận chúa Khương Uyển Đồng—mang danh hiền lành dịu dàng, tên gọi cũng mềm mại uyển chuyển—nhưng thực chất lại là một mỹ nhân rắn rết.
Phúc An công chúa từng gây khó dễ cho nàng trong yến hội, tám chín phần là do Khương Uyển Đồng đứng sau xúi giục.
Nhược Nhiễm ra tận cổng đón Phúc An công chúa và Nhu Gia quận chúa, sau đó đưa hai người họ vào thiên điện.
Vừa thấy nàng chỉ có một mình, cả hai dường như đã yên tâm hơn, đặc biệt là Phúc An công chúa. Vừa khuất mắt mọi người, nàng ta liền chỉ thẳng vào Nhược Nhiễm, trách móc:
“Ngươi, ngươi! Ta nghe nói gan ngươi lớn thật đấy, cũng dám quyến rũ Hoàng huynh?!”
Nhược Nhiễm nghe vậy, trong lòng không chút gợn sóng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra kinh ngạc:
“Công chúa điện hạ, sao lại nói lời như vậy? Vương gia là bậc nhân trung long phượng, mỹ nhân thế nào chưa từng gặp qua? Nô tỳ chẳng qua chỉ là cành liễu yếu ớt trong gió, làm sao có thể câu dẫn được Vương gia?”
“Hồ ngôn loạn ngữ!” Phúc An công chúa tiếp tục trách mắng, nhưng ánh mắt lại dừng trên gương mặt diễm lệ của Nhược Nhiễm. Nhớ đến lời biểu tỷ nói nàng là thông phòng của Hoàng huynh, mặt Phúc An tức thì đỏ bừng.
“Ngươi… Ngươi còn nói mình chỉ là cành liễu yếu ớt? Ngươi… Ngươi đẹp như vậy…”
Nhược Nhiễm nghe thấy, kinh ngạc đưa tay sờ mặt, có chút thụ sủng nhược kinh:
“Công chúa điện hạ đang khen nô tỳ sao?”
“Câm miệng!” Phúc An công chúa giận dữ hét lên, trong lòng bực bội vô cùng. Rõ ràng là nàng tới gây sự, sao lại biến thành khen người ta rồi?
“Bổn cung không có khen ngươi! Ta hỏi ngươi, ngươi và Hoàng huynh rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Nô tỳ chỉ là nhất đẳng đại nha hoàn bên cạnh Vương gia, là thị nữ của ngài ấy. Những điều này chẳng phải công chúa đều biết rõ sao? Sao còn cố tình hỏi lại?” Nhược Nhiễm giả vờ tò mò hỏi.
Khóe mắt nàng lướt qua bóng dáng của Khương Uyển Đồng, chỉ thấy nàng ta khoác áo choàng màu nhạt, gương mặt xinh đẹp tựa đóa ngọc lan rung rinh trong gió lạnh.
Chỉ là, lúc này, trên gương mặt ngọc lan đó lại phủ đầy âu sầu.
Thỉnh thoảng, nàng ta kéo tay áo Phúc An công chúa, như thể muốn khuyên nhủ nàng ta bớt lời.
Nhưng Nhược Nhiễm hiểu rõ—tin đồn về nàng và Thẩm Phái lan truyền bên ngoài cũng chỉ là lời đồn trên phố, tuyệt đối không thể truyền đến trong cung, lại càng không thể lọt vào tai Phúc An công chúa.
Trừ phi… có người cố ý bẩm báo.
Phúc An công chúa sao lại có thể nói ra hai chữ “câu dẫn” chứ?
Xem ra, Nhu Gia quận chúa có tâm tư không bình thường với chủ tử của nàng rồi.
“Ngươi còn dám chối cãi? Rõ ràng là ngươi câu dẫn Hoàng huynh!” Phúc An công chúa giận dữ nói đi nói lại cũng chỉ được một câu như thế.