Mấy ngày trước, cô còn tràn đầy tự tin nói với anh rằng cô sẽ được gả cho Trương Lôi. Còn cảm ơn anh đã không cưới cô, vậy mà giờ lại lên giường cùng anh…
Cô càng nghĩ càng cảm thấy bất an, thật chỉ muốn biến mất luôn cho rồi.
Cô chần chờ một hồi lâu. Thậm chí đợi cô Lâm đến gõ cửa thì cô mới bước ra khỏi phòng và theo cô ấy xuống lầu.
Trong phòng khách.
Ông cụ Cố và Cố Ngộ đang ngồi đợi. Ông cụ cười không thấy mặt trời đâu, Cố Ngộ thì chẳng thể hiện biểu cảm gì ngoài vẻ lạnh như băng.
Ai cũng biết lúc này anh mới là người đáng sợ nhất.
Ông cụ Cố thấy Hứa Vị Lai bèn vẫy tay: “Vị Lai, ngồi xuống đây với ông.”
Hứa Vị Lai ngoan ngoãn bước tới và ngồi xuống. Cô cố gắng né tránh ánh nhìn của Cố Ngộ, không dám nhìn thẳng và mắt anh.
Ông cụ Cố nhìn Hứa Vị Lai từ đầu tới chân một lượt, thấy vết đỏ mờ mờ nơi cổ của cô thì càng cười ý vị hơn. Quả nhiên đúng như những gì ông cụ dự liệu.
Cảm nhận được ánh mắt của ông cụ, Hứa Vị Lai bèn rụt cổ lại. Cô cố gắng vuốt tóc sang hai bên như muốn che giấu đi những vết tích đó.
Cố Ngộ liếc nhìn cô và khẽ nhếch miệng.
“Khụ khụ!”, ông cụ Cố hắng giọng, ngồi thẳng người với vẻ mặt nghiêm túc ra dáng người đi trước. Ông nói từng từ, từng từ: “Hai đứa tối qua đã xảy ra chuyện thì nhà họ Cố nhất định sẽ chịu trách nhiệm tới cùng. Vì vậy, hai đứa chọn ngày tốt kết hôn đi!”
Hứa Vị Lai không ngờ rằng ông cụ Cố không hỏi gì cả mà lại giải quyết dứt khoát như vậy luôn, hai mắt cô trố lên, cảm thấy không dám tin vào tai mình.
Ông Cố muốn cô và Cố Ngộ cưới nhau?
Ngược lại là Cố Ngộ, sắc mặt điềm tĩnh, đến ánh mắt cũng không có chút thay đổi, giống như thể đã biết trước vậy, chỉ là khóe miệng cười khẩy, lộ ra vẻ mỉa mai khó che giấu.
Ông cụ Cố lúc này cũng không dám nhìn thẳng vào đứa cháu nội của mình, chỉ kéo tay Hứa Vị Lai rồi nghiêm túc hỏi: “Tiểu Vị Lai à, cháu yên tâm, chuyện này ông chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho cháu, tuyệt đối sẽ không để cháu phải thiệt, bây giờ cháu còn đồng ý gả cho Cố Ngộ không?”
Cô… có đồng ý gả cho Cố Ngộ không?
Trái tim Hứa Vị Lai không chịu sự kiểm soát, cứ thế đập thình thịch, hai tay đan chặt vào nhau, ánh mắt lóng lánh bất định.
“Ông ạ, cháu…”, khó khăn lắm cô mới lấy lại được giọng nhưng cô quá thể hỗn loạn, căn bản không thể suy nghĩ gì, nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào.
Có thể nói là, rõ ràng cô nên từ chối một cách không do dự nhưng từ sâu trong trái tim cô, dường như… dường như vẫn còn một chút hi vọng với Cố Ngộ?
Chỉ là còn chưa chờ cho cô nghĩ xong, Cố Ngộ không lên tiếng nãy giờ đột nhiên đứng lên, đi về phía cô, đưa tay ra tóm lấy cổ tay cô, kéo cô dậy một cách mạnh bạo sau đó đi lên trên tầng!
Anh đi rất nhanh, không hề quan tâm cô có theo kịp không, Hứa Vị Lai loạng choạng đi theo sau, có mấy lần suýt nữa thì ngã, lại thêm cơ thể không được khỏe khiến cô nhíu mày một cách khó chịu.
Nhưng cô vẫn cắn răng đi tiếp mà không nói gì.
Vào trong phòng, Cố Ngộ đóng mạnh cửa lại, sau đó văng tay cô ra, cơ thể cô loạng choạng vài bước mới đứng vững được.
Cố Ngộ đứng cách cô một bước, đôi mắt tức giận, đôi môi mím chặt thành một đường lạnh lùng, ánh mắt nhìn cô giống như ngọn lửa đang cháy rực, như chỉ muốn đốt cháy cô thành tro.
Một giây sau, khóe miệng anh nhếch lên, tức giận lên tiếng: “Hứa Vị Lai, tôi vốn tưởng cô còn chút lòng tự tôn, không ngờ, cô có thể bất chấp thủ đoạn đến nông nỗi này! Đến ông nội tôi mà cũng lợi dụng nữa!”
“Miệng luôn nói sẽ không xuất hiện trước mặt tôi, kết quả thì sao? Trương Lôi vừa sụp đổ là lại nhớ đến tôi? Hứa Vị Lai, ba năm trước tôi còn không cần cô, bây giờ cô tự tìm đến tận nhà, sao cô lại đê tiện đến vậy chứ?”
Bất chấp thủ đoạn…
Đê tiện…
Từng câu từng câu cay nghiệt như gáo nước đá lạnh lập tức dội tắt ngấm tia hi vọng vừa nhen nhóm trong đầu cô, đồng thời cũng khiến đầu cô đang hỗn loạn cũng trở nên tỉnh táo ngay lập tức.
Ba năm nay, năm đầu tiên cô rất buồn, cũng rất đau khổ, tối nào ngủ cũng gặp ác mộng, đến nỗi cô còn không dám đi ngủ, nhiều hôm mất ngủ đến tận sáng.
May mà thời gian có thể lấp hết mọi khổ đau, năm thứ hai, cô bắt đầu cố gắng học tập, cố gắng làm việc, cố gắng tạo mối quan hệ, cô lấp đầy thời gian biểu của mình, đầy đến mức cô không còn có thời gian để nghĩ về anh, không có thời gian nhớ lại buổi tối nhục nhã đó.
Năm thứ ba, cuối cùng cô cũng không nhớ anh nữa, cuối cùng cô có thể cười, cô bắt đầu cuộc sống mới của bản thân, cô muốn bản thân phải sống thật tốt, hàng ngày đều làm cho bản thân được vui vẻ, cô tưởng rằng… cô đã hoàn toàn quên được mối tình cảm này, hoàn toàn quên được Cố Ngộ, cô sẽ không vì anh mà phải buồn khổ nữa.