"Là tôi."
Cố Thành đứng thẳng tắp ngoài cửa, gật đầu một cái, gương mặt không chút biểu cảm.
"……"
Đối diện với dáng vẻ nghiêm túc của anh, Ngũ Nguyệt thực sự cạn lời. Đương nhiên cô biết người trước mặt là ai!
Điều cô muốn hỏi là: Tại sao anh ta lại đột nhiên đến nhà cô? Không phải nên nói rõ lý do trước sao? Cứ đứng im như vậy là có ý gì đây?
Có nên mời anh ta vào nhà trước không nhỉ? Trong đầu Ngũ Nguyệt tràn ngập dấu chấm hỏi, còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, thì giọng mẹ cô đã vang lên từ phía gian bếp:
"Ngũ Nguyệt, ai đến thế? Sao con không mời người ta vào nhà?"
"Mẹ, là Cố đoàn trưởng." Ngũ Nguyệt quay đầu đáp lại, rồi mới nhìn về phía Cố Thành:
"Cố đoàn trưởng, anh đến tìm tôi có chuyện gì không?"
Cố Thành vẫn giữ vẻ mặt bình thản, chỉ nói ngắn gọn: "Vào nhà rồi nói."
Anh hơi dịch bước chân, rõ ràng đã có ý định bước vào. Thấy Ngũ Nguyệt vẫn đứng chắn trước cửa, anh khẽ nhíu mày, giọng nói trầm thấp:
"Cô đứng như vậy thì tôi vào không được."
"……"
Ngũ Nguyệt lại một lần nữa cạn lời. Dựa theo mối quan hệ gần như không có gì giữa bọn họ hiện tại, đáng lẽ anh ta nên khách khí từ chối, sau đó giải thích rõ lý do đến rồi rời đi mới phải.
Nhưng thái độ này… cứ như chủ nhà vậy?
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng vì Cố Thành là đoàn trưởng của Ngũ Tinh, Ngũ Nguyệt vẫn lịch sự đứng sang một bên nhường đường.
Cô vừa mới dịch người, tạo ra khoảng trống đủ cho một người đi qua, Cố Thành liền nhấc chân bước vào, không chút do dự.
Thực ra, lúc đầu anh không có ý định vào nhà. Nhưng khi thấy vẻ mặt không mấy hoan nghênh của Ngũ Nguyệt, chính anh cũng không hiểu sao đột nhiên lại rất muốn đi vào.
Nghe con gái nói đoàn trưởng đến nhà, Trương Xuân Lan vội vàng lau khô tay bằng chiếc khăn, rồi nhanh chóng đi ra. Vừa ra đến nơi, bà liền trông thấy một người đàn ông cao ráo, dáng vẻ nghiêm nghị đang tiến vào nhà.
"Cậu là?" Bà nghi hoặc đánh giá Cố Thành.
Trước ánh mắt dò xét của Trương Xuân Lan, Cố Thành giữ vẻ bình tĩnh, tự giới thiệu:
"Dì Trương, cháu là Cố Thành. Ba cháu là Cố Duy Cùng."
"Cậu là… Cố Thành?"
Nghe đến cái tên Cố Duy Cùng, Trương Xuân Lan lập tức nhớ ra đối phương là ai. Tuy vẫn thắc mắc tại sao anh ta đột nhiên tới đây, nhưng trên mặt bà vẫn giữ nụ cười niềm nở:
"Mau vào ngồi đi, nếu cậu không nói thì tôi suýt nữa nhận không ra!"
Trước đây, khi ông nội của Ngũ Nguyệt còn sống, hai nhà cũng xem như có chút giao tình. Nhưng từ sau khi ông qua đời, rồi chuyện của Ngũ Nguyệt xảy ra, hai bên dần dần không còn qua lại.
Cố Thành cũng không khách sáo, đi thẳng vào phòng khách rồi ngồi xuống ghế.
Ngũ Nguyệt đóng cửa lại, quay đầu nhìn thấy anh ta ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, hai tay đặt trên đầu gối, vẻ mặt ngay ngắn đến mức quá mức trang trọng.
Khóe miệng cô khẽ giật một cái.
Cái ghế ban đầu vốn khá rộng rãi, nhưng khi Cố Thành ngồi xuống, lại khiến nó có vẻ nhỏ bé đi mấy phần. Hai chân dài của anh có chút co không thoải mái, nhìn thế nào cũng thấy gò bó. Có lẽ chính anh cũng cảm thấy như vậy không tiện, nên chỉ ngồi một lúc đã đứng lên.
"Có phải Ngũ Tinh trong bộ đội không nghe lời không?" Trương Xuân Lan đột nhiên lo lắng, nhớ lại trước đây con trai từng nhắc qua đoàn trưởng của mình hình như tên là Cố Thành. "Hay là nó gây ra chuyện gì rồi?"
"Mẹ, Ngũ Tinh chỉ là một tân binh, mỗi ngày cùng lắm cũng chỉ chạy bộ, làm việc vặt thôi, có thể gây ra chuyện gì được? Mẹ đừng lo lắng."
Ngũ Nguyệt kéo cánh tay mẹ, dịu dàng trấn an.
Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng cô cũng có chút băn khoăn. Nhà cô và nhà họ Cố đã bao nhiêu năm không qua lại, nếu không phải vì chuyện của Ngũ Tinh, cô thực sự không nghĩ ra được lý do gì khiến Cố Thành phải đích thân tới đây.