“Kỳ thực, hôm nay tôi đến đây là để thay mặt Ngũ Nguyệt xin lỗi anh Tề Quân. Là tôi làm cha mà không dạy dỗ con gái đàng hoàng, mới để con bé chạy đến đơn vị tìm Kiến Vĩ. Nếu vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tiền đồ của Kiến Vĩ, cả đời tôi cũng không yên lòng.” Ngũ Kiến Hoa đứng dậy, thành khẩn nhìn Chu Tề Quân.
Ngũ Nguyệt nghe cha nói vậy, vội vàng đứng lên, cúi đầu thật sâu: “Chu bá bá, con xin lỗi.”
Chu Tề Quân lập tức bước tới, xua tay đỡ Ngũ Nguyệt: “Đứa trẻ ngoan, mau ngồi xuống đi.” Rồi quay sang Ngũ Kiến Hoa, ông chân thành nói: “Anh nói vậy làm tôi thật hổ thẹn! Bao năm qua Ngũ Nguyệt bệnh tật, tôi cũng chưa giúp đỡ được gì. Nếu có lỗi, thì người có lỗi phải là tôi.”
Gương mặt Chu Tề Quân thoáng ửng đỏ vì áy náy. Thật ra, nếu không phải ông vẫn cố giữ hôn ước, thì với tính cách của vợ mình, chuyện này e là đã bị hủy từ lâu.
“Thôi nào, mọi người cứ ngồi xuống, chuyện gì cũng có thể giải quyết được. Nguyệt Nguyệt là một cô bé ngoan, hôn sự này cứ vậy mà định thôi.” Cố lão gia tử tươi cười xoa xoa chòm râu bạc, ánh mắt hiền từ nhìn Ngũ Nguyệt. Dù chỉ mới gặp con bé một lúc, nhưng ông đã nhìn ra cô gái này không hề ngốc nghếch như lời đồn, thậm chí còn rất lanh lợi. Càng nhìn càng thấy thích! Nếu không phải con bé đã có hôn ước với Chu gia, ông còn muốn tìm cách tác hợp với cháu trai mình nữa.
Nói đến cháu trai, Cố lão gia tử lại bất giác thở dài. Không biết bao giờ thằng nhóc đó mới chịu để mắt đến chuyện cưới vợ đây…
Chu Tề Quân vốn chưa bao giờ thực sự thích Ngũ Nguyệt, sở dĩ không hủy bỏ hôn ước cũng chỉ vì vấn đề danh tiếng. Nghe Cố lão gia tử nói vậy, ông vội vàng tỏ thái độ:
“Vài ngày nữa Kiến Vĩ sẽ trở về, bọn trẻ giờ cũng đã lớn, nên để chúng có thời gian bên nhau nhiều hơn.”
Cố lão gia tử vốn không phải người rảnh rỗi mà tùy tiện ghé thăm, lần này lại chỉ trò chuyện đôi chút chuyện nhà, chẳng đả động gì đến việc khác, khiến Chu Tề Quân trong lòng có phần nghi ngờ.
Ngũ Kiến Hoa nghe vậy, trong lòng càng thêm nặng nề. Từ lúc nghe Ngũ Nguyệt kể lại chuyện bị Lý Quế Hoa đánh, tâm ông cứ nghẹn lại, khó chịu vô cùng. Nhưng giờ ngay cả Cố lão gia tử cũng nói hôn sự này là chuyện tốt, hơn nữa khi xưa, hôn sự này còn do mấy vị trưởng bối trong nhà cùng nhau định đoạt, ông thực sự không có mặt mũi để mở lời từ hôn.
Câu chuyện về hôn sự nói một hồi rồi cũng chuyển sang vấn đề chính trị.
“Chúng ta vào thư phòng nói chuyện tiếp đi.” Chu Tề Quân bỗng đề nghị.
Cố lão gia tử gật đầu đồng ý: “Cũng được.”
Ba người họ, Ngũ Kiến Hoa là trẻ nhất, quân hàm cũng thấp nhất, đương nhiên không có ý kiến. Chỉ là, trước khi đi, ông không khỏi lo lắng nhìn con gái.
Nhìn thấy ánh mắt của cha, Ngũ Nguyệt cười nhẹ, trấn an: “Ba cứ đi đi! Con ngồi đây chờ, sẽ không chạy lung tung đâu.”
Thấy cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, ánh mắt Cố lão gia tử càng thêm ôn hòa: “Bọn ta không biết sẽ bàn chuyện đến lúc nào, để Cố Thành đưa cháu về trước đi.”
Ngũ Nguyệt thấy ông không giống như chỉ nói khách sáo, liền không từ chối: “Cảm ơn Cố gia gia.”
Chờ ba người họ vào thư phòng, Ngũ Nguyệt theo sau Cố Thành rời khỏi nhà họ Chu. Hai người một trước một sau, duy trì khoảng cách chừng hai, ba mét.
Chu Tuệ nhìn bóng lưng hai người khuất dần, trong lòng tức giận đến bốc hỏa, giậm chân đầy phẫn nộ: “Con ngốc đó mà cũng xứng đi cùng Cố Thành sao? Còn không biết tự soi gương xem bản thân là hạng người gì.”
Hiểu con gái không ai bằng mẹ, Lý Quế Hoa nhìn thấu tâm tư của Chu Tuệ, giọng có phần nghiêm khắc: “Chu Tuệ, con đã có chồng rồi, đừng có suy nghĩ vớ vẩn nữa.” Dù sao, chỉ cần con ngốc kia không bước chân vào nhà bà, hại đến con trai bà, thì nó có qua lại với ai, bà cũng chẳng quan tâm.
Bị nói trúng tim đen, Chu Tuệ tức giận gắt lên: “Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì thế!”
Lý Quế Hoa liếc con gái, hạ giọng nhắc nhở: “Vài ngày nữa Kiến Vĩ về, con phải kể hết chuyện con ngốc đó bị đánh cho nó nghe. Chỉ cần nó không muốn cưới, xem ba con có thể cố chấp được đến đâu!”
Nhắc đến Chu Kiến Vĩ, bà càng thêm bực bội. Thằng con trai này càng lớn càng không nghe lời, mỗi lần bà nói gì, nó đều vờ như chẳng nghe thấy.
Chu Tuệ lúc này đầu óc vẫn còn nghĩ đến Cố Thành, chỉ qua loa đáp: “Con biết rồi.”