Bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, Lâm Vãn Phù mở điện thoại, đọc tin nhắn của Thẩm Hoài Cẩn.
“Ba, ba cứ lái xe thẳng đến nhà họ Thẩm đi. Anh Hoài Cẩn về rồi, anh ấy đang đợi con ở đó.”
Hiện tại, cô và ba không còn nơi nào để về, tiền trong tay cũng chẳng còn được bao nhiêu.
Nếu muốn có một chỗ tá túc, chỉ có thể thuê một căn phòng rẻ tiền ở vùng ngoại ô nhếch nhác, bẩn thỉu.
Nhưng sống như vậy thì sao được? Cô không chịu nổi cảnh khổ sở như thế đâu!
Lâm Thư Nghiên siết chặt vô lăng, nhẹ giọng nhắc nhở:
“Phù Phù, con phải nhớ rằng, Thẩm Hoài Cẩn không phải người làm từ thiện. Con muốn lấy thứ gì từ nó, thì nó cũng sẽ muốn lấy thứ gì đó từ con.”
Mà một người đàn ông muốn lấy thứ gì từ một người phụ nữ, chắc không cần nói cũng rõ.
“Ba đừng lo, ai ăn ai còn chưa biết đâu.”
Lâm Vãn Phù xoắn một lọn tóc quanh ngón tay, đôi mắt lóe lên tia sắc bén.
Có lẽ do di truyền từ ba mình—một tay lão luyện trong chuyện tình trường năm xưa—nên cô chưa bao giờ quá coi trọng mấy chuyện tình cảm nam nữ.
Chỉ cần ngoại hình vừa mắt, cô không quá bận tâm việc người mang lại kɧoáı ©ảʍ cho mình tên gì.
Lâm Thư Nghiên thở dài một hơi:
“Ba chỉ sợ con sa chân vào quá sâu, đến lúc muốn thoát cũng không thoát được.”
Ông đã từng hợp tác với Thẩm Hoài Cẩn trong lĩnh vực kinh doanh.
Không thể phủ nhận, cậu ta là một người thừa kế xuất sắc—thông minh, quyết đoán, năng lực hơn người, trong giới cùng lứa hầu như không có ai sánh kịp.
Ngoại trừ vấn đề xuất thân, thì cậu ta thực sự không kém cạnh bất cứ ai.
Nhưng qua vài lần tiếp xúc, ông nhận ra Thẩm Hoài Cẩn là kẻ có tính cách vô cùng cực đoan, ra tay với đối thủ cũng vô cùng tàn nhẫn.
Những ai đắc tội với cậu ta, gần như không có kết cục tốt.
“Vậy thì cứ xem ai cao tay hơn.”
Lâm Vãn Phù nhướng mày, giọng đầy tự tin.
“Nếu con thua, con sẽ nhận.”
Cô hiểu rõ bản chất của Thẩm Hoài Cẩn hơn ba mình nhiều.
Cô không dám xem thường anh ta, nhưng cô cũng không tin bản thân, với lợi thế nắm rõ kịch bản, lại thua trong cuộc đấu trí này.
Hơn nữa, hệ thống 0573 tuy im lặng nãy giờ, nhưng chức năng nhận diện danh tính vẫn còn hoạt động.
Cô đoán có thể do nó cạn kiệt năng lượng.
Biết đâu tiếp xúc với Thẩm Hoài Cẩn có thể giúp nó khôi phục chút ít?
Ba cô trầm ngâm một lúc, rồi lại hỏi:
“Con có nghĩ đến chuyện, nếu con dây dưa không dứt với Thẩm Hoài Cẩn, Thẩm Từ Ngôn sẽ để yên cho con sao?”
Lâm Vãn Phù cười nhạt:
“Ba cứ yên tâm, con tự có tính toán của riêng mình.”
Cô sẽ không để bản thân gặp chuyện gì đâu.
Mà nếu chẳng may cô tính sai…
Thì cùng lắm cúi đầu nhận lỗi, nói vài lời ngon ngọt dỗ dành Thẩm Từ Ngôn là xong.
Cô biết rõ, người đàn ông đó dễ dỗ hơn bất cứ ai.
Chỉ cần cho anh ta một viên kẹo ngọt, anh ta sẽ lập tức quên hết cú tát trước đó.
Đáng tiếc, nhân vật của cô trong nguyên tác lại ngoan cố đi tìm chết, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dỗ anh ta một lần.
Ba cô nhìn con gái, thấy cô quyết tâm như vậy, biết có nói gì cũng vô ích.
Ông chỉ có thể thở dài, lái xe hướng thẳng về nhà họ Thẩm.