Pháo Hôi Ngu Ngốc Rơi Vào Tu La Tràng [Xuyên Nhanh]

Thế giới 1 - Chương 27: Đại ca trường học

Đối mặt với sự từ chối của Tô Niệm, Nhậm Phong Vân rất cứng rắn: "Nếu cậu không chọn, tôi liền làm tất cả các vị cho cậu một lượt."

Tô Niệm không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn cậu ta dường như hiện lên ba chữ: Đồ thần kinh.

Dù sao cũng đã bị ép buộc rồi, không bằng đợi lúc về thì lại ghé quầy lễ tân trả tiền, Tô Niệm liền để cho đám đàn em chia đồ, bản thân giữ lại một ly sữa lắc dưa hấu.

Cậu hút một ngụm, vị ngọt thanh mát mềm mại, vừa giải khát vừa ngon miệng.

"Không tệ chứ? Tôi tự tay làm đấy." Nhậm Phong Vân nhìn chằm chằm đôi môi mím ống hút của cậu.

Tô Niệm liếʍ đi nước ngọt ở khóe miệng, đầu lưỡi đỏ anh đào thoáng qua: "Sao cậu còn chưa đi? Tôi muốn chơi game rồi."

"Tôi chỉ xem cậu chơi gì thôi."

Nhậm Phong Vân đứng lì không đi, Tô Niệm cũng lười quản cậu ta, nghĩ rằng không để ý đến cậu ta, bỏ cậu ta ở một bên, người này tự nhiên sẽ cảm thấy không thú vị mà rời đi.

Cậu thản nhiên mở trang web, tải một trò chơi sắp xếp bố trí.

Màn hình máy tính của quán net lớn, giao diện trò chơi cũng trở nên rộng rãi, phân loại đồ vật dày đặc lộn xộn so với trên điện thoại thì thoải mái hơn.

Chậm rãi đem tất cả đồ vật sắp xếp vào đúng chỗ, khiến căn phòng trở nên sạch sẽ gọn gàng, quá trình này khiến Tô Niệm cảm thấy đặc biệt thoải mái chữa lành.

Chỉ là con ruồi phía sau có chút phiền phức.

"Sao cậu không cùng bọn họ tổ đội chơi game? Là không thích chơi game đánh nhau sao?"

"Căn phòng này của cậu giống như phòng của con gái, hồng hồng mềm mại, nói nghe xem phòng của cậu như thế nào? Có thể cho tôi xem không?"

"A, đồ vật này hẳn không phải là trong tủ quần áo, phải đặt trên bàn trang điểm."

"Ở đây còn sót lại một cái..."

Tô Niệm mắt giật giật, không nhịn được nữa đập chuột: "Cậu phiền quá đi! Cậu lại không hiểu, đừng có chỉ đạo lung tung!"

Cảm giác này giống như mình đang dọn dẹp phòng ốc rất tốt, bố mẹ đột nhiên đi vào chỉ trỏ, một cái tâm trạng tốt liền không còn nữa.

Nhậm Phong Vân nhướng mày nói: "Sao tôi lại không hiểu, đây không phải là trò chơi trẻ con chơi sao? Nói nữa, cậu đừng nhìn thấy tôi như vậy, thực ra ở nhà tôi cũng rất thích dọn dẹp, phòng đều là do tôi tự thu dọn, có cơ hội mời cậu đến phòng tôi để cậu mở mang kiến thức."

Tô Niệm hoàn toàn không hiểu ra sao: "Đây sao lại là trò trẻ con chơi? Chỉ biết mồm mép chỉ huy, bảo cậu đến chơi cậu chắc chắn chơi không tốt, đừng có coi thường trò chơi sắp xếp được không!"

Đám đàn em cũng phụ họa: "Đúng đúng đúng, đại ca của chúng tôi thích chơi gì thì chơi nấy, trí tuệ trong này rất lớn! Giống như tôi đây còn chơi không tốt nữa là."

"Mà việc cậu thích hay không thích dọn dẹp liên quan gì đến đại ca của chúng tôi? Đại ca dựa vào cái gì phải đến nhà cậu? Cậu muốn làm gì?"

"Hừ, tiểu nhân quỷ kế đa đoan, một mực vo ve bên cạnh lại chính là muốn thu hút sự chú ý của đại ca chúng tôi mà thôi."

Nhậm Phong Vân bị một đám người chèn ép, một chút cũng không tức giận, cười nói: "Hay là chúng ta so tài? Tôi hoàn thành chắc chắn nhanh hơn cậu. Người thắng có thể đưa ra một yêu cầu."

Tô Niệm mới bị coi thường, hiện tại không chịu được một chút kích động, mở miệng liền đồng ý: "Được, so thì so."

Hừ, cậu ngược lại muốn xem Nhậm Phong Vân có thể chơi tốt đến mức nào.

...

Mười phút sau.

Tô Niệm di chuyển chuột như bay, chơi đến đầu đầy mồ hôi, giao diện trò chơi năm hoa tám môn đồ vật lộn xộn, làm cậu hoa mắt chóng mặt.

Cậu có nắm chắc với bản thân, chắc chắn có thể hoàn thành trong vòng năm phút...

"Tôi dọn xong rồi." Nhậm Phong Vân nói.

"Không thể nào!" Tô Niệm khó tin quay đầu nhìn, máy tính bên cạnh quả nhiên là chỉnh tề ngăn nắp.

Nhậm Phong Vân buông tay đắc ý nói: "Thấy chưa, tôi đã nói tôi rất thành thạo, bây giờ tôi thắng rồi."