Xuyên Thành Đối Tượng Liên Hôn Của Đại Lão

Chương 30: Có phải cô béo lên rồi không?

Sau khi hai người đến trung tâm thương mại, quả nhiên như Thẩm Chấp Hoan dự đoán, đông nghẹt người. Từ lúc bắt đầu tìm chỗ đậu xe đã tốn rất nhiều thời gian, vất vả lắm mới tìm thấy chỗ đậu xe, hai người thấy một nhóm người trẻ tuổi chen chúc bên ngoài.

Lưng Trình Chiêu chậm rãi cứng đờ.

Thẩm Chấp Hoan giãy dụa trong chớp mắt, cuối cùng thở dài: “Nếu không, hay là không đi nữa?”

Bên ngoài nhiều người, cũng có nghĩa là có nhiều con gái hơn bình thường. Trình Chiêu rất dễ dàng bị chạm vào, đến lúc đó người khó chịu vẫn là anh. Hai người họ vừa rồi chỉ lo trò chuyện ăn uống, lại quên mất chuyện này.

“Không sao đâu, đi thôi.” Trình Chiêu nói xong cởi dây an toàn.

Thẩm Chấp Hoan nhíu mày: “Nhưng anh…”

“Cô bảo vệ tôi.” Trình Chiêu nhìn cô, trong con ngươi màu đen tràn đầy vẻ tin tưởng.

Thẩm Chấp Hoan sửng sốt, theo bản năng gật đầu, sau khi anh xuống xe thì mới phản ứng lại, vội vàng đi theo: “Nhưng tôi cảm thấy không cần thiết, nếu thực sự không được thì chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài cũng được, không nhất định phải ăn ở trong tiệm.”

Trình Chiêu nói xong dừng một chút: “Người khác đều ra ngoài chơi, cô cũng nên ra ngoài một chút.”

Câu nói phía sau của anh bị tiếng đùa giỡn của người trẻ tuổi phía trước lấn át, Thẩm Chấp Hoan nghiêng sang bên anh: “Anh nói gì cơ?”

Trình Chiêu khựng lại, không nói gì nữa.

Vì lý do đặc biệt, hai người di chuyển với tốc độ vô cùng chậm, đã cố tránh nhưng vẫn không thể ngăn cản ánh mắt tò mò của những cô gái trẻ. Khuôn mặt Trình Chiêu quá hút mắt, thành ra luôn có người vô tình lẫn cố tình áp sát.

Chỉ tính từ chỗ đậu xe đến cửa trung tâm thương mại, Thẩm Chấp Hoan đã toát mồ hôi, đến khi vào trung tâm thương mại đã mở hệ thống sưởi, cô không nhịn được mà cởi hết trang bị xuống, chỉ mặc một chiếc áo len mềm mại rộng thùng thình.

“... Bảo vệ anh một đoạn đường này còn mệt hơn chạy hai tiếng.” Thẩm Chấp Hoan lấy tay quạt gió, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn anh.

Trình Chiêu cụp mắt cầm lấy áo của cô: “Cảm ơn.”

Thẩm Chấp Hoan tùy ý khua tay, liếc mắt nhìn các loại trang trí màu đỏ thẫm trong trung tâm thương mại, lại nhìn áo len đỏ trên người mình, nhất thời vui vẻ: “Xem ra hôm nay tôi mặc rất hợp không khí, đi thôi.”

Trình Chiêu liếc nhìn áo len trên người cô, mặc dù là kiểu dáng rộng thùng thình, nhưng không biết vì sao lại càng khiến cô nổi bật hơn. Phần dưới xương quai xanh khiến người ta không thể bỏ qua được.

“Sau này đừng mặc kiểu áo len cổ tròn này nữa.” Anh thản nhiên nói.

Thẩm Chấp Hoan nghi hoặc: “Vì sao?”

Ánh mắt Trình Chiêu lạnh lùng nhìn cô, sau một lúc lâu mới khoác áo lông lên người cô: “Trông béo.”

Anh nói xong thì quay đầu đi, để lại một mình Thẩm Chấp Hoan hoài nghi nhân sinh.

Mười giây sau, Thẩm Chấp Hoan đuổi theo, vẻ mặt bất mãn hỏi: “Tôi béo chỗ nào? Dáng tôi cao như vậy nhưng còn chưa tới năm lăm cân, thuộc loại siêu gầy đấy. Anh đừng bị ảnh hưởng bởi thẩm mỹ lệch lạc cứ phải gầy trơ xương thì mới đẹp, được không?”

“Tôi chỉ nói là trông béo thôi, không nói cô béo thật. Hơn nữa quả thật gần đây cô tròn lên mà.” Trình Chiêu vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là thỉnh thoảng có nữ sinh tới gần thì sẽ theo bản năng trốn phía sau cô.

Thẩm Chấp Hoan cũng đưa tay che chở anh, nhưng ngoài miệng vẫn muốn cãi lại: “Anh nói bậy, quần áo lúc trước tôi mua vẫn mặc vừa mà, không thể nào béo hơn được.”

Trong lúc nói chuyện đi qua một cái cân điện tử, để chứng minh mình không béo hơn, cô lập tức đứng lên: “Quét mã đi, tôi cho anh xem.”

Trình Chiêu ngừng lại, nhìn chằm chằm cân điện tử một lúc lâu: “Hình như trong nhà cũng có cân đó, về thì cân.”

“Không muốn, tôi muốn chứng minh tại chỗ luôn.” Thẩm Chấp Hoan xắn tay áo lên, rất tự tin vào bản thân.

Trình Chiêu im lặng hồi lâu, cuối cùng lấy điện thoại ra quét mã thanh toán hai chiều. Sau khi thanh toán ba đồng, cân điện tử sáng lên, chạy một lúc rồi vang lên một con số rõ ràng…

57.5 cân.

Thẩm Chấp Hoan khϊếp sợ nhìn chằm chằm con số trên cân, hóa đá một lúc lâu cũng không lấy lại tinh thần.

“Cô vừa nói mình bao nhiêu cân?” Trình Chiêu sâu kín xuất hiện bên tai cô.

Thẩm Chấp Hoan câm nín, sau khi dần bình tĩnh mới nói: “Có lẽ cân ở đây bị lỗi rồi, chúng ta về nhà cân đi.”

Trình Chiêu nhìn cô, cô lập tức cảnh giác: “Không được mỉa mai tôi!”

“Tôi có nói gì đâu.” Vẻ mặt Trình Chiêu nghiêm túc.

Thẩm Chấp Hoan không nể mặt: “Vậy anh nhìn tôi làm gì?”

“Dùng ánh mắt thúc giục cô đi xuống.” Trình Chiêu thẳng thắn đến mức khiến người ta nghiến răng nghiến lợi.

Thẩm Chấp Hoan hít sâu một hơi, mới nhịn được mong muốn đẩy anh vào trong đám con gái, vẻ mặt không chút thay đổi xuống cân, cùng anh đi lên nhà hàng ở tầng tám.

Lúc này đã gần mười một giờ, không còn nhiều người ăn nữa. Giống như Thẩm Chấp Hoan dự đoán ban đầu, phần lớn đều là các cặp đôi, anh đút cho em, em đút cho anh, trông rất sến súa. Tuy nhiên Thẩm Chấp Hoan vẫn đang chìm đắm trong nỗi đau rằng mình béo lên, nhất thời không để ý bọn họ.

“Chào buổi tối hai vị, xin hỏi muốn ăn ở đại sảnh hay trong phòng riêng? Hôm nay nhà hàng có phòng đôi đặc biệt, xin hỏi hai vị có muốn dùng không?”

Trình Chiêu nhìn Thẩm Chấp Hoan vẫn đang hồn bay phách lạc, gật đầu với nhân viên phục vụ. Nhân viên phục vụ lập tức nhiệt tình dẫn hai người vào, đến lúc ngồi xuống Thẩm Chấp Hoan mới phản ứng lại, nhìn bàn ăn được trang trí bằng cánh hoa và nến, cô không khỏi khó nói: “Sao chỗ này như hiện trường cầu hôn thế?”

“Không thích à?” Trình Chiêu nhìn cô.

Thẩm Chấp Hoan nhún vai: “Vẫn ổn, tôi không ăn cánh hoa và nến, đồ ăn ngon là được rồi.”

Trình Chiêu liếc nhìn cô: “Cởϊ áσ lông của cô đi, trong phòng ấm.”

“Không phải anh nói béo sao? Tôi không cởi.” Thẩm Chấp Hoan tức giận nói, tuy rằng cô béo lên thật, nhưng anh nói cô béo lại là một chuyện khác.

Trình Chiêu im lặng vài giây: “Cởi ra đi, nóng thật mà.”

Thấy anh kiên trì, Thẩm Chấp Hoan mới hừ một tiếng rồi cởϊ áσ khoác ra, gấp lại đặt sang một bên. Vừa định thoải mái một chút, thì bỗng nghe thấy anh chậm rãi bổ sung: “Dù sao mặc cũng béo.”

Thẩm Chấp Hoan: “…”

Không khí trong phòng đột nhiên đông cứng, yên lặng cho tới khi nhân viên mang thực đơn tới, Trình Chiêu mới muộn màng hỏi: “Tôi nói sai gì à?”

“Anh nói xem?” Thẩm Chấp Hoan bị sự chậm chạp của anh làm cho bật cười: “Với tốc độ phản xạ này của anh, chỉ sợ cả đời cũng không tìm được bạn gái.”

Trình Chiêu không nói gì, hồi lâu sau mới mở miệng: “Cô không béo.”

Thẩm Chấp Hoan: “…”

“Đều tại quần áo rẻ tiền quá thôi.”

“... Câm miệng đi.” Thẩm Chấp Hoan cảm thấy mỗi câu anh nói hôm nay đều như một nhát dao đâm vào tim cô, mà giờ, cô đã bị đâm đến thương tích đầy mình.

Trình Chiêu thấy cô thực sự bị đả kích, bèn không nói thêm gì nữa. Đến khi món ăn được dọn lên, Thẩm Chấp Hoan đã không còn hứng thú như trước, chỉ lặng lẽ cúi đầu ăn.

Trình Chiêu lẳng lặng nhìn cô thật lâu, cuối cùng vẫn đứng lên: “Tôi đi toilet một chút.”

“Tôi đi cùng anh.” Thẩm Chấp Hoan buông đũa xuống,nhà hàng có nhiều nữ phục vụ, lỡ vô tình chạm vào anh, có lẽ anh lại nôn cho mà xem.

Trình Chiêu khẽ lắc đầu: “Một mình tôi vẫn ổn.”

“Vậy được rồi, nếu có chuyện gì thì gọi tôi.” Thẩm Chấp Hoan còn đang buồn, thấy anh kiên quyết thì cũng mặc kệ.

Trình Chiêu đi rồi, cô càng nghĩ càng thấy đau lòng. Hiện tại cô chẳng còn gì cả, chỉ còn mỗi khuôn mặt xinh đẹp này thôi, vậy mà không biết từ khi nào mặt cô lại tròn ra thế này chứ? Bảo cô chịu sao nổi đây!

Thẩm Chấp Hoan cứ ôm nỗi đau này, ăn hết cả chén cơm no đến mức nấc cục, mới nhớ tới Trình Chiêu vẫn chưa trở về.

Không phải đã xảy ra chuyện chứ? Cô đột nhiên lo lắng, buông đũa xuống định đi tìm, kết quả mời nam phục vụ đi nhà vệ sinh tìm nhưng lại không thấy bóng dáng của anh.

Cuối cùng cô bắt đầu luống cuống, chạy ra khỏi nhà hàng, bất cẩn va vào một cái ôm quen thuộc.

“Sao lần nào cũng hấp tấp thế?”

Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, Thẩm Chấp Hoan vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa lùi lại một bước, trừng mắt nhìn anh: “Anh chạy đi đâu vậy? Tôi suýt bị dọa sợ chết rồi.”

“Không có việc gì, đi mua chút đồ thôi.” Trình Chiêu nói xong, giơ túi xách về phía cô. Thẩm Chấp Hoan nhìn lướt qua, vừa thấy ngay logo của một thương hiệu xa xỉ, tâm lý ghen ghét người giàu của cô lập tức trỗi dậy: “Người giàu các anh tùy tiện đi vệ sinh mà cũng phải mua đồ hiệu à?”

“Cho cô.” Trình Chiêu nói tiếp.

Thẩm Chấp Hoan khựng lại: “Cho tôi?”

“Mở ra xem xem.”

Thẩm Chấp Hoan nhìn anh chằm chằm hồi lâu, sau khi xác định anh không nói đùa, thì lập tức vui vẻ nhận lấy, mở túi ra xem thử. Bên trong là một chiếc áo khoác dạ hàng mới nhất, chất liệu dày dặn, mềm mịn, cổ áo còn có một lớp lông mềm mượt, nhìn qua là biết siêu ấm. Còn con số năm chữ số to tướng trên tag giá, chỉ có thể miêu tả bằng hai từ… đắt xắt ra miếng.

Trình Chiêu thấy cô không còn ủ rũ nữa, bàn tay vốn nắm chặt cũng thả lỏng, anh vẫn giữ nguyên giọng nói lạnh lùng: “Ban đầu định mua áo lông, nhưng nhân viên bảo cái này ấm hơn. Tôi còn hơi nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn chọn mua.”

Dù sao mua cho cô vui vẻ thôi, mà nếu áo dạ trông đẹp hơn áo lông, vậy thì cứ chọn cái đẹp.

“Thật ra có vài mẫu áo dạ ấm hơn áo lông, cái này vừa nhìn đã biết là vậy rồi.” Thẩm Chấp Hoan thích vô cùng: “Tại sao anh đột nhiên tặng cho tôi?”

Cô nói xong nhưng không nghe thấy Trình Chiêu trả lời, bèn ngẩng đầu nhìn anh, lại bất ngờ chạm ánh mắt anh.

“Để xin lỗi.” Trình Chiêu nói xong dừng lại một lát, nghiêm túc nói với cô: “Cô không béo chút nào, rất xinh đẹp.”

“Thật sao?” Thẩm Chấp Hoan hơi do dự.

Trình Chiêu gật đầu: “Dù thế nào cũng đẹp.”

Thẩm Chấp Hoan vui vẻ: “Được rồi, nể tình anh nói như vậy, tôi miễn cưỡng tha thứ cho anh.”

“Cảm ơn.”

Trình Chiêu nghiêm túc nói lời cảm ơn khiến Thẩm Chấp Hoan bị chọc cười, cô tùy ý khua tay, nhưng chợt phát hiện còn một cái hộp trong túi: “Đây là cái gì?”

Vừa nói, cô vừa cầm lên xem. Nhưng khi nhìn rõ dòng chữ trên vỏ hộp, cả người bỗng khựng lại… Nếu cô không nhìn nhầm, đây chẳng phải là trà giảm cân của một thương hiệu nổi tiếng sao?

“Cái này là trà giảm béo bán ở tầng hai. Nếu cô vẫn để ý tới cân nặng thì có thể uống cái này để giảm bớt cân. Theo lời nhân viên bán hàng, uống một lần là có thể giảm được năm cân.” Trình Chiêu còn nghiêm túc hơn so với vừa rồi, nói xong chu đáo bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, tôi cảm thấy cô không cần làm vậy.”

Thẩm Chấp Hoan: “...”