Nó chịu theo hắn không phải vì người kiếm hợp nhất, càng không phải nhất kiến chung tình, mà đơn giản chỉ vì tu vi của Tạ Thính Vân tinh thuần thâm hậu, một chút tu vi của hắn cũng đủ sánh với một tòa linh sơn. Bởi vậy, mỗi lần sai khiến thanh kiếm, Tạ Thính Vân đều phải cống hiến một chút tu vi của mình.
Hắn muốn kiếm không cần trung thành, chỉ cần dễ sai bảo là được. Thế nên suốt trăm năm qua, mối quan hệ giữa hắn và kiếm chỉ là hợp tác đơn thuần. Nhưng… Tạ Thính Vân độ kiếp thất bại, tu vi hao tổn gần như không còn, ngay cả kim đan cũng bị lôi kiếp đánh vỡ. Nếu muốn khôi phục lại tu vi như trước, ít nhất cũng cần mười năm.
Sau khi phi thăng thất bại, đừng nói linh lực, ngay cả tiền lộ phí quay về Thương Ngô Cung cũng không có.
Giờ thì hay rồi, thanh Tuyệt Thế Hảo Kiếm cao ngạo khinh thường chủ nhân đột nhiên trở thành phế vật, không chịu để hắn rút ra, còn phải nhờ người khác cõng. Một thanh kiếm nặng đến cả ngàn cân, dù là mang trên lưng hay đeo bên hông đều nặng đến mức chết khϊếp. Nếu không phải linh tức của nó có thể trấn nhϊếp yêu ma, e rằng Tạ Thính Vân đã sớm vứt đi cho xong.
Úc Vô Nhai đã sớm khẳng định hắn chỉ là một tên tu sĩ thấp kém mượn danh Tuế Uyên để lừa gạt. Nhìn cảnh tượng trước mắt, y bật cười ha hả, cười xong thì lên tiếng chế giễu:
“Sư thúc Tuế Uyên đã bế quan suốt trăm năm, ngươi cầm một thanh kiếm giả đã muốn tùy ý giả mạo? Nếu các ngươi đã chấp mê bất ngộ, cũng đừng trách ta không nương tay.”
Thanh Xích Ảnh trong tay y cảm nhận được sát ý của chủ nhân, thân kiếm rung lên ong ong, hồng quang chói mắt bao trùm lấy lưỡi kiếm.
Vân Vãn sợ đến mức tim như nhảy lên tận cổ họng, da đầu tê dại, run rẩy níu chặt tay áo hắn, lắp bắp hỏi: “Làm… làm sao bây giờ? Huynh nắm chắc mấy phần thắng?”
Tạ Thính Vân nói với giọng thản nhiên: “Mười phần.”
Vân Vãn lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nàng biết mà! Với khí thế đủ để chấn lui yêu thú như hắn, sao có thể dễ dàng chịu thua được?
Nhưng ngay giây tiếp theo, nàng đã nghe hắn dùng giọng điệu cứng rắn nhất nói ra câu từ nhụt chí nhất:
“Chắc chắn mười phần rằng…ta sẽ thua.”
“…” Vậy ngươi nói cái quỷ gì chứ!!!
“Vậy thì chúng ta nên chạy đi thôi…”
Vân Vãn túm chặt tay áo Tạ Thính Vân, định quay đầu bỏ chạy. Nào ngờ hắn chỉ khẽ cười, nụ cười lãnh đạm mà trầm tĩnh, mang theo khí chất thâm sâu khó đoán. Ngay khi Vân Vãn tưởng hắn đã nghĩ ra diệu kế, Tạ Thính Vân lại khẳng định: “Không chạy được.”
Vân Vãn: “…” Lần này nàng còn câm lặng hơn cả lúc bị cua kẹp vào miệng.
Nhưng nghĩ lại, Vân Vãn cũng có thể hiểu được.
Úc Vô Nhai là cường địch của nam chính. Đã có thể ngang sức với nam chính, thực lực không thể nào xem thường được. Trong giới tu chân cường giả như mây này, ngay cả một đại nhân vật như Tạ Thính Vân cũng có lúc gặp đối thủ, huống chi đối phương còn là Úc Vô Nhai.
Nàng không nên đặt kỳ vọng quá cao vào Tạ Thính Vân.
Bỗng nhiên, Vân Vãn chợt nhớ đến viên kim đan mà Diễm Quỷ đã đưa cho nàng.
Ban đầu nàng định đợi vào thành rồi bán giá cao cho các tu sĩ khác nhưng tình thế trước mắt nguy cấp, không thể chậm trễ. Vân Vãn do dự một hồi, cuối cùng lấy viên kim đan từ trong túi trữ vật ra, đau lòng nhìn nó một lúc lâu, sau đó dứt khoát đưa cho Tạ Thính Vân:
“Cho huynh.”
Tạ Thính Vân liếc mắt một cái, nhíu mày.
“Đây là thứ giúp người ta trở nên mạnh hơn! Dù… dù huynh không đánh thắng hắn được hắn thì chí ít cũng có thể giúp chúng ta chạy thoát.”
Thấy Tạ Thính Vân còn do dự, Vân Vãn không thể chờ thêm nên kiễng chân, mạnh mẽ nhét Kim Đan vào miệng hắn, sau đó giữ chặt cằm, dùng sức nâng lên. "Ực" một tiếng, Kim Đan theo yết hầu người đàn ông trượt xuống bụng.
Thấy hắn đã nuốt vào, Vân Vãn đầy mong đợi: "Thế nào?"
Thế nào ư?
Tạ Thính Vân cẩn thận cảm nhận, lắc lắc đầu: "Vẫn như cũ."
Vẫn như cũ nghĩa là không có gì thay đổi. Không thể nào! Chẳng lẽ Quỷ nữ tỷ tỷ dám lừa nàng?
Nhìn thấy Úc Vô Nhai ngày càng áp sát, Vân Vãn nghiến răng dứt khoát ném túi trữ vật qua: "Đồ đều ở đây bây giờ trả lại ngươi, có thể để chúng ta đi chưa?"