"Ta bảo ngươi đọc nhiều sách vào, đúng là vô văn hóa thật đáng sợ. Cái kiểu từ ngữ gì đây, “đẹp đến bay lên”?" Nam nhân tên Động Tiêu nhăn mặt đầy chán ghét, rồi quay sang báo cáo với Thiên Miểu: "Cô chủ, bữa trưa có thỏ rừng xào cung bảo, thịt dê nướng hương thì là, thận lợn áp chảo, vịt bát bảo, cá phi lê sốt sữa, thịt bò xào ngũ sắc, măng ngọc với rau dương xỉ, đậu hũ hạnh nhân…"
"Thêm một con heo sữa quay đi." Thiên Miểu lười biếng bổ sung.
Hoàng đế nghi ngờ bản thân nhìn nhầm, nếu không thì tại sao khi tiên nhân nghe thấy danh sách món ăn lại có một tia sáng lóe lên trong mắt?
Không, không thể nào! Đây là một tiên nhân phiêu dật thoát tục cơ mà! Sao lại… bình dân thế này?
Nhưng thực tế, chính là như vậy.
Hu hu hu hu… Hoàng đế cảm thấy trái tim mình vỡ vụn thành từng mảnh. Nào là tiên phong đạo cốt, nào là thần bí khó lường, nào là phải trả giá đắt khi hoàn nợ? Hắn cứ tưởng tiên nhân sẽ lấy đi linh hồn của mình hay gì đó, nhưng mà…
Kết quả là, cách thức trả nợ mà tiên nhân yêu cầu lại chính là như thế này.
Ăn mỹ vị, uống rượu ngon, ngắm mỹ nhân, vui chơi thâu đêm suốt sáng… Một sự hưởng thụ hoàn mỹ! Đây, đây chẳng phải chính là hình mẫu của một hôn quân sao? Hoàng đế vội vàng lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ hoang đường này ra khỏi đầu.
A… tim ta đây! Hoàng đế ôm lấy ngực, cảm thấy bản thân sắp đứng không vững. Hắn vội vàng sắp xếp xong hậu sự, rồi nhận ra rằng mình không cần phải mất mạng, chỉ cần trị quốc thật tốt, tạo dựng một thời đại thịnh thế (nói trắng ra là kiếm thật nhiều tiền), để cung cấp cho tiên nhân sự hưởng thụ tốt nhất.
Nghĩ đến cảnh mình đã lo xong mọi việc hậu sự, sau đó lại vẫn cần cù lên triều xử lý chính sự, những đại thần phụ chính thì nhìn hắn bằng ánh mắt vi diệu, hoàng đế bỗng cảm thấy lòng mình nghẹn lại. Hắn biết chắc hẳn trong lòng các vị đại thần đó đang điên cuồng chửi thề: Hoàng thượng, ngài đang đùa bọn thần sao? May mà… thân phận hoàng đế giúp hắn không cần bận tâm đến những nghi vấn này, bởi dù có nghi ngờ thì bọn họ cũng không dám nói ra.
Không ngoài dự đoán, Không Hầu và Động Tiêu đều nhận ra rằng khi ấy hoàng đế lo lắng bất an, còn âm thầm sắp xếp hậu sự. Đương nhiên, họ cũng biết rõ rằng cô chủ đã nhìn thấu chuyện này. Nhưng mà, cô chủ không nói, không vạch trần, thì bọn họ cũng sẽ không nhắc đến. Hết cách rồi, ai bảo cô chủ của họ có sở thích trêu đùa người khác như vậy chứ? Mà đã là những người trung thành với cô chủ, họ đương nhiên sẽ theo sát bước chân của cô chủ, nhìn thấu nhưng không vạch trần!
…
Từ đó về sau, hoàng đế càng tận tâm tận lực xử lý triều chính, sáng lập nên một thời đại huy hoàng còn vượt xa tiên hoàng.
Còn Thiên Miểu cùng hai người họ thì rời khỏi vương triều này vào khoảng một năm sau, khi đất nước đã phát triển hưng thịnh.
Trước khi rời đi, hoàng đế cuối cùng cũng lấy hết dũng khí hỏi Động Tiêu vài điều. Dù gì thì nhìn là biết Không Hầu không ưa gì hắn, còn bảo hắn đi hỏi thẳng tiên nhân Thiên Miểu thì… hắn chưa đủ can đảm. Thế nên, tất nhiên hắn chọn hỏi người có thái độ thân thiện nhất với mình, Động Tiêu.
Khi hoàng đế hỏi tại sao tiên nhân không lấy đi linh hồn của mình, Không Hầu vô tình đi ngang qua nghe được, còn chưa đợi Động Tiêu trả lời đã bật cười chế giễu: “Lấy linh hồn của ngươi? Mơ đẹp nhỉ. Cô chủ cần mấy thứ linh tinh đó làm gì chứ?” Không Hầu trợn mắt, lạnh lùng nói, “Ngươi chỉ cần kiếm thật nhiều tiền, tìm đủ loại mỹ thực và danh tửu khắp cả nước, rồi tuyển chọn những nghệ nhân giỏi đàn ca múa hát để hầu hạ cô chủ tận hưởng là được rồi.”
“Đúng vậy đó.” Động Tiêu cười ôn hòa giải thích, trong nụ cười ấy tràn đầy yêu thương nhân loại. Cô chủ, ngài thấy ta đối xử với con người có tốt không? Lần sau để Không Hầu đi lau sàn nhé. Còn về vị hoàng đế này… có vẻ hơi ngốc thì phải. Không Hầu nói đúng, lấy linh hồn hắn làm gì chứ?